Hiện Đại
Nội dung xoay quanh bối cảnh xã hội ngày nay với tình yêu, công việc, gia đình và những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống. Nhân vật có tính cách gần gũi, câu chuyện dễ liên hệ với thực tế nên thường rất được yêu thích.
Truyện mới cập nhật
Gió Năm Ấy, Vẫn Mang Tên Anh
Kỷ Hoài là “con chó nhỏ” tôi tìm được sau khi ly hôn.
Chúng tôi từng hẹn rằng, vào ngày sinh nhật tuổi ba mươi hai của tôi sẽ cùng nhau đi đăng ký kết hôn.
Thế nhưng, vào đúng ngày sinh nhật ấy, anh ta lại không về nhà.
Bức ảnh anh uống rượu say khướt xuất hiện trong vòng bạn bè của cô trợ lý mới — Hạ Lâm:
【Gần đây Tổng Giám đốc Kỷ tâm trạng rất tệ, chắc lại bị bà chị già nào đó ép cưới rồi.】
Tôi bấm “like” và chụp màn hình lại, chỉ một giây sau, cô ta vội vàng xóa bài đăng.
Tôi đưa tấm ảnh ấy cho Kỷ Hoài xem khi anh đã tỉnh rượu.
Anh im lặng thật lâu, cuối cùng ôm chặt lấy tôi, hơi thở nóng hổi phả vào cổ, nhưng lời nói lại khiến tim tôi lạnh đi từng chút:
“Cô bé đó không hiểu chuyện, tôi sẽ dạy dỗ lại. Em đừng giận, ngày mai chúng ta đi đăng ký nhé.”
Vì lời hứa năm đó, tôi lựa chọn làm ngơ trước nỗi chua xót chất đầy trong lòng.
Ngày hôm sau, tôi mang theo sổ hộ khẩu đến Cục Dân Chính, nhưng Kỷ Hoài lại lần nữa thất hứa.
“Xin lỗi, Dĩ Ninh, anh vẫn chưa sẵn sàng, cho anh thêm chút thời gian.”
Từ đầu dây bên kia, tôi nghe loáng thoáng tiếng cười của Hạ Lâm.
Tôi không cãi, không khóc, bình tĩnh cúp máy, rồi gọi cho chồng cũ.
“Có một cuộc hôn nhân cần tái ký lại, hôm nay Tổng Giám đốc Giang có rảnh không?”
Người giúp việc hoàn hảo
Người giúp việc mới – chị Lý – có gì đó rất kỳ lạ.
Tôi bảo chị ấy rửa hoa quả, chị ta tròn mắt ngạc nhiên:
“Bà chủ ơi, chỗ hoa quả này chắc phải vài trăm đồng ấy nhỉ? Ông chủ làm lụng vất vả mới kiếm được tiền, bà đừng tiêu hoang thế.”
Tôi bảo chị ta sắp xếp lại tủ quần áo, chị ta lại giơ điện thoại lên chụp ảnh tra giá:
“Bà chủ, ông chủ kiếm tiền đâu có dễ, mà quần áo bà cái nào cũng vài nghìn, vài vạn, đúng là hoang phí quá!”
Tôi nhịn hết lần này đến lần khác, cho đến một hôm, khi ăn cơm, chị ta bưng ra hai món ăn, mặt đầy vẻ e thẹn:
“Bà chủ, ông chủ vừa gọi điện nói tối nay không về ăn cơm, bà không biết à?”
“Ông chủ không có nhà, chúng ta cứ ăn tạm vậy thôi.”
Tôi bật cười.
Chị ta chắc không biết, mẹ chồng tôi bị bệnh “yêu con trai đến mức mù quáng”, chúng tôi đang đau đầu chưa biết phải làm sao đối phó.
Bạn Trai Qua Mạng Là Tổng Giám Đốc
Bạn Trai Qua Mạng Là Tổng Giám Đốc
Trong buổi tiệc tất niên của công ty, tôi lén nghịch điện thoại, gửi cho bạn trai qua mạng một tin nhắn:
【Đói quá, muốn ăn anh.】
Giây tiếp theo, trên màn hình lớn đang kết nối với máy tính của tổng giám đốc, hiện y nguyên dòng tin nhắn đó.
Cả khán phòng chếc sững.
Chỉ thấy tổng giám đốc khẽ nhếch môi, thản nhiên trả lời:
【Được, tối nay em muốn ăn kiểu gì?】
Tôi cúi đầu nhìn điện thoại rung lên với tin nhắn mới, lập tức ngồi không yên nữa.
Hóa ra bạn trai qua mạng của tôi… chính là tổng giám đốc Thẩm Dịch Chi.
Gấm Dệt Vân Vân
Gấm Dệt Vân Vân
Khi Cố Nhiên đưa đơn l/y h ô.n cho tôi, tôi thực sự không thể hiểu nổi.
Bởi lẽ… hôm qua, chúng tôi vừa mới tổ chức hôn lễ xong.
“Tôi cần một lý do,” tôi nhìn anh, giọng bình tĩnh nhưng ngực như bị bóp nghẹt.
Cố Nhiên day trán, giọng mệt mỏi:
“Vân Vân, nửa đời trước anh đã trọn nghĩa với em rồi. Nhưng giờ Nhiễm Chi trở về, nửa đời sau… anh muốn sống cho chính mình.”
Bạch Nguyệt Quang Sống Lại Rồi
Tôi là Bạch Nguyệt Quang mà Thẩm Tế Xuyên yêu nhưng không thể có được.
Đương nhiên đó là lời bọn họ nói, thật ra tôi đã moi đủ tiền từ chỗ Thẩm Tế Xuyên rồi giả chết để thoát thân.
Tưởng rằng kiếp này có thể yên ổn nằm phẳng mà sống.
Kết quả lúc gọi nam model thì phát hiện tiền đã bị đóng băng bất hợp pháp.
Chỉ đành gọi điện cho Thẩm Tế Xuyên.
“À… anh chấp nhận Bạch Nguyệt Quang sống lại không?”
Phát Tài Nhờ Hai Con Ma
Vì muốn chăm lo cho chồng con, tôi thường xuyên thức khuya đến mức gần như kiệt sức.
Trong một đêm mệt mỏi, tôi lờ mờ nghe thấy hai bóng ma đang trò chuyện với nhau.
Một bà lão than thở:
“Cô gái này thật ng/ốc. Chồng cô ta mang hết tiền tiết kiệm đi chu cấp cho bồ nhí, vậy mà cô ta vẫn cố gắng tiết kiệm từng đồng, thức khuya nấu cơm hộp cho chồng mang đi làm. Cuối cùng, chính bản thân lại mệt đến ch/ết!”
Một ông lão bật cười khẩy:
“Chứ còn sao nữa. Đã ch/ết rồi thì dành dụm cả đời cũng chẳng để làm gì. Như tôi đây, chôn giấu cả trăm cân vàng trong sân nhà số 18 ngõ Quế Hoa mà không ai hay biết, rốt cuộc cũng thành vô nghĩa.”
Bà lão thở dài:
“Thôi đừng nhắc nữa. Tôi cũng vậy thôi. Trong căn nhà ở phố Nam Bình của tôi vẫn còn nằm đó sáu triệu tiền mặt, chưa kịp tiêu đã xuống mồ.”
VẠN SỰ NHƯ Ý
Khi trúc mã của tôi chạy tới, tôi đã đẩy cô em kế xuống nước.
Cô ta hoảng hốt giãy giụa, nhưng trong lòng lại đắc ý hả hê:
【Nam phụ cuối cùng cũng tận mắt chứng kiến nữ phụ ác độc thế nào rồi. Tiếp theo, anh ấy nhất định sẽ bảo vệ mình, cắt đứt quan hệ với nữ phụ.】
Nhưng giây kế tiếp, người trúc mã của tôi cảnh giác quay đầu lại, bắt đầu đứng ra giữ cửa cho tôi.
…
TUỔI THƠ TỔN THƯƠNG VÌ MẸ RUỘT, TÔI ĐƯỢC MẸ CHỒNG CỨU RỖI
Tôi và chồng là người cùng làng. Hồi nhỏ, mẹ tôi thiên vị ghê gớm. Có gì ngon hay đồ chơi hay ho, đều dành cho chị gái tôi.
Cùng một quả táo, chị tôi lúc nào cũng cắn một miếng trước rồi mới đưa cho tôi.
Mẹ tôi thường bảo tôi:
“Nó là con bé ăn phân đấy, đừng để ý đến nó.”
Lớn hơn chút, tôi mới bắt đầu suy nghĩ:
“Tại sao người ăn phân lại không phải là tôi?”
Mãi đến lúc mẹ chồng bưng ra đĩa bí đao hầm cà tím, tôi mới thật sự nhận ra: IQ của tôi đã bị xúc phạm nghiêm trọng.
Tôi không biết nấu ăn, lại còn kén ăn.
Mẹ chồng nấu cả nồi to, tôi chỉ ăn đúng một bát nhỏ.
Trong miệng mấy bà cô hàng xóm trong khu, tôi chính là kiểu con dâu nhà người ta “được cưng chiều nên sinh hư, lười biếng ham ăn lại còn kén cá chọn canh”.
Món tủ của mẹ chồng là bí đao hầm cà tím, còn chồng tôi thì phụ việc bằng cách nấu mì trụng nước lạnh. Cả nhà ăn uống vui vẻ lắm.
Nhà tôi ăn uống đơn điệu đến mức hàng xóm có thể đoán chính xác hôm nay bữa cơm nhà tôi có gì.
Dựa vào đồ ăn nhà tôi, bạn có thể cảm nhận rõ sự luân chuyển của bốn mùa.
Tất nhiên, duy chỉ có buổi sáng là không bao giờ thay đổi: luôn là mì. Không hề bị ảnh hưởng bởi mùa nào hết.
Còn các món ăn của mẹ chồng thì mỗi mùa chỉ đổi một món, và chưa tới mùa thì đừng hòng có món đó.
Ví dụ như: mùa đông tôi thèm ăn đậu tằm, thì phải đợi đến… hè năm sau.
Xuân thì có trứng chiên với rau dền và ngò thơm, hè thì có cà tím hầm với đậu que và khoai tây, thu ăn súp lơ, đông thì hầm cải thảo.
Ưu điểm lớn nhất: rẻ mà chắc bụng.
Hôm nay là sinh nhật tôi. Khi mẹ chồng lại bưng ra đĩa “bí đao hầm cà tím vô địch”, đầu óc tôi lại trôi về những ký ức xa xăm...
Kết Cục Của Nữ Phụ Độc Ác
Sau khi kết thúc có hậu của nữ chính, tôi, kẻ phản diện đ ộc á c đã làm đủ mọi điều xấu xa, cũng đã đến lúc phải rút lui.
Đám cưới của nữ chính và nam chính long trọng chưa từng thấy, nghe nói tốn kém cả trăm triệu.
Hôm đó, pháo hoa rực sáng trên bầu trời thành phố Đàn suốt hai tiếng đồng hồ, màn hình khổng lồ trên tòa nhà đắt đỏ nhất trung tâm thành phố chiếu trực tiếp toàn bộ hôn lễ.
Tôi lê bước thân thể mệt nhoài sau giờ làm về lại căn phòng trọ, mang về cho chú chó nhỏ của mình một túi xương còn sót lại từ gánh hàng rong.
Hai tháng sau, có một ngày Trần Tiến gõ cửa nhà tôi.
Ánh mắt khinh bỉ của cậu ta nhìn tôi cứ như đang nhìn một con kiến hôi.
Cậu ta hỏi tôi: "Khương Đề, cô có hối hận không?"
Cậu ta là nam phụ bi kịch, yêu nữ chính nhưng không được đáp lại. Để nữ chính và nam chính có thể đến với nhau, cậu ta đã khiến tôi mất đi tất cả.
Cậu ta hỏi tôi có hối hận không.
Tôi mỉm cười nhẹ nhõm: "Hối hận chứ.”
"Hối hận vì ngày đó đã cứu một kẻ lang thang bị người ta đ ánh đ ập như chó dại là cậu, đáng lẽ ra tôi nên đứng nhìn cậu ch ếc mới phải."
Trở Về Nước Để Phẫu Thuật
Tôi là bạch nguyệt quang của tổng tài bá đạo, sắp chết vì bệnh, muốn về nước phẫu thuật, nhưng anh trai tôi lại tìm đủ mọi cách ngăn cản.
Anh ta tin chắc rằng, chỉ cần bạch nguyệt quang quay về, tổng tài nhất định sẽ vứt bỏ người thay thế.
Anh ta là một kẻ si tình tận tụy vì người thay thế đó.
“Bệnh thì chịu đi, chưa cần cấp cứu vội.”
“Phẫu thuật trễ vài ngày cũng không chết được đâu, bọn họ sắp kết hôn rồi.”
Để giữ mạng, tôi liều mình gọi điện cho tổng tài: “Nghe nói tôi là bạch nguyệt quang của anh, anh có thể đón tôi về nước không?”
Nghe nói lúc tôi gọi, bọn họ đang làm lễ cưới. Tổng tài bỏ lại cô dâu và khách mời, lập tức lên máy bay bay xuyên đêm đến chỗ tôi.