Hiện Đại
Nội dung xoay quanh bối cảnh xã hội ngày nay với tình yêu, công việc, gia đình và những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống. Nhân vật có tính cách gần gũi, câu chuyện dễ liên hệ với thực tế nên thường rất được yêu thích.
Truyện mới cập nhật

Vả Mặt Bạch Nguyệt Quang Đạo Văn
Vả Mặt Bạch Nguyệt Quang Đạo Văn
Sau khi bị cả mạng xã hội tẩy chay vì sự cố đạo văn, tôi tuyên bố giải nghệ ngay tại buổi họp báo.
Bạn trai tôi – người đang giận dữ lên án tôi – lập tức sững sờ.
“Em làm gì thế? Không phải em còn phải trả một đống nợ sao?”
Còn “bạch nguyệt quang” của hắn – kẻ bị cho là nạn nhân trong vụ đạo văn – cũng hoảng hốt.
“Vi Vi, cậu không cần phải tự trừng phạt mình như vậy. Mình đồng ý cho cậu một cơ hội bắt đầu lại.”
Tôi nhìn những tia sáng lóe lên liên tục từ các ống kính, sắc mặt không hề dao động.
Kiếp trước, hai người bọn họ vừa nhục mạ tôi, vừa âm thầm câu kết, đánh cắp toàn bộ tác phẩm tôi khổ sở viết nên.
Cuối cùng, những lời văn tôi dành cả thanh xuân tạo nên lại trở thành huy chương vinh quang của “thiên tài văn học” Tần Nhược Nhược.
Kiếp này quay lại, tôi chẳng buồn tranh cãi, trực tiếp hủy bỏ bút danh mình đã dùng suốt sáu năm.

Thay muội gả hòa thân, Nhiếp chính vương hối không kịp
Thay muội gả hòa thân, Nhiếp chính vương hối không kịp
Trước ngày đại hôn một ngày, ta chủ động xin chỉ gả xa sang Bắc Ngụy.
Bởi kiếp trước, vị hôn phu của ta – Nhiếp chính vương Thẩm Dự – lại chọn gả muội muội cùng cha khác mẹ của ta đi hòa thân.
Nhưng kiệu hoa vừa đến biên cảnh, nàng liền lập tức t ự v/ẫ .n ngay trước mặt sứ đoàn.
Nàng nói, đời này nàng chỉ yêu một mình Thẩm Dự, thà ch .t chứ tuyệt không gả cho kẻ khác.
Cái ch .t ấy phá vỡ bang giao hai nước, Bắc Ngụy lập tức kéo quân áp sát biên giới.
Vị hôn phu của ta khi ấy chỉ hơi cau mày, vẫn chuẩn bị đại hôn như không có chuyện gì xảy ra.
Mãi đến khi bái đường, hắn mang theo mấy vạn tinh binh thẳng tiến vào cung, m/á u chảy thành sông.
Đệ đệ mới 10 tuổi của ta bị ch é/m đến thân thể n/át//v ụ.n, còn ta thì rơi vào đại lao, chịu đủ mọi cực hình.
Hắn ôm th i t h //ể của ta và A đệ, ném xuống trước mộ muội muội, rồi ôm bia mộ mà gào khóc:
“A Dữu, đều là do Hạ Minh Châu chiếm vị trí trưởng công chúa, bằng không ta sao lại bỏ lỡ nàng?
Bây giờ ta đã đưa nàng xuống gặp muội, kiếp sau chúng ta nhất định sẽ nên duyên.”
Sau đó hắn lên ngôi, trở thành “minh quân si tình” được ca tụng muôn đời.
Còn ta và A đệ lại bị hậu thế khắc sâu hai chữ “ác độc”, ngàn năm bị người đời nguyền rủa.
Mở mắt ra, ta trở về đúng ngày trước khi hòa thân.
Lần này, ta xé nát thánh chỉ để muội muội đi thay, không chút do dự bước lên kiệu hoa.

Cưới Nhầm
Cưới Nhầm
Nhiệm vụ thất bại, trước khi bị x/óa tôi hỏi hệ thống:
“Bây giờ tôi có thể nói cho nam chính biết thân phận thật của mình không?”
“Được.”
Tôi chậm rãi cởi đồ, đứng trước mặt Lục Kính Diệu.
“Xin lỗi, đã lừa anh, thực ra em là con gái.”
Lục Kính Diệu trợn mắt nhìn. Anh cũng thật tội nghiệp, đấu với nhau mấy năm trời mới biết kẻ thù truyền kiếp lại là con gái.
Trong ánh mắt kinh ngạc của anh, tôi an tâm nhắm mắt, đón chờ c/ái c/h/ết.
Nhưng tôi không ch/ết — tôi lại một lần nữa trở về thế giới này.
Hệ thống xin lỗi rồi nói:
“Khi cô ch/ết, tiến độ nhiệm vụ bỗng dưng tăng vọt, để bù đắp cho cô, cho cô cơ hội hồi sinh.”
“Giờ thân phận của cô là một quả phụ nhà giàu, chồng không về nhà, tiền tiêu thoải mái loại đó.”
Tôi gật đầu: “Tốt đấy, cuộc sống mơ ước. À, chồng không về nhà của tôi tên gì?”
“Lục Kính Diệu.”

Tạm Biệt Vai Phụ, Chúc Em Rực Rỡ
Tạm Biệt Vai Phụ, Chúc Em Rực Rỡ
Tôi mang bài tập đến cho anh bạn thanh mai trúc mã đang bị sốt, thì đột nhiên một dòng chữ nổi lướt ngang qua trước mắt:
【Chính là đêm nay, nữ phụ bị nam chính là/m cho mang thai, đến kết cục thì ch .t trên bàn mổ của một phòng khám nhỏ.】
Tôi ch .t sững tại chỗ.
Ngay lúc đó, cánh tay rắn rỏi của Giang Dã bỗng siết lấy eo tôi.
Cằm anh tựa lên vai tôi, giọng nói khàn khàn đầy uể oải và mập mờ:
“A Vụ, anh thấy khó chịu quá, đêm nay ở lại với anh nhé.”

Chiếc Nhẫn Cưới Trên Tay Kẻ Khác
Trước ngày cưới, tôi phát hiện người yêu cũ của chồng sắp cưới – Phí Lâm – đăng ảnh khoe nhẫn kim cương xanh lên vòng bạn bè.
Chỉ nhìn thoáng qua, tôi liền nhận ra: đó là chiếc nhẫn cưới độc bản tôi tự tay thiết kế cho mình và Thẩm Khiêm.
Chỉ có duy nhất một chiếc trên đời. Thế mà, hiện giờ nó lại nằm gọn trên ngón tay của cô ta.
Tôi mất ngủ cả đêm, sáng hôm sau, lạnh nhạt mở lời:
“Chia tay đi.”
Thẩm Khiêm không thay đổi sắc mặt, chỉ nhíu mày nói như dạy dỗ:
“Diệp Ngôn, chúng ta sắp cưới rồi. Em nên cân nhắc kỹ, đừng để sau này hối hận.”
Tôi trả lời ngắn gọn: “Tôi không hối hận.”
Đêm hôm đó, anh uống say rồi gọi cho tôi:
“Ngôn Ngôn, em đâu rồi? Anh tìm mãi chẳng thấy em trong nhà…”

Người Duy Nhất Trong Mắt Anh
Bạn trai tôi gặp tai nạn xe, mất trí nhớ, cùng thanh mai trúc mã của anh ta ngọt ngào hôn nhau trong phòng bệnh.
Tôi vừa định bước vào cắt ngang, trước mắt bỗng trôi qua một hàng chữ bình luận.
“Nữ chính sao không nhìn thử chú nhỏ đi, anh ấy yêu cô đến phát điên mà chẳng dám nói, thật sự rất đáng thương.”
“Chú nhỏ lòng nguội lạnh đi uống rượu, trợ lý đang tìm người thay thế cho cô, nhưng không ai giống cả.”
“Đáng tiếc, chú nhỏ với thân phận phản diện cuối cùng sẽ rơi vào cảnh nhà tan cửa nát, chết thảm ngoài đường.”
… Chết thảm ngoài đường?
Tôi do dự một lát, xoay người đi đến quán bar.
Trong phòng bao quả nhiên có mấy cô gái ăn mặc giống tôi.
Chú nhỏ xoa mi tâm, giọng có chút bực bội.
“Tôi nói rồi, không cần, ai cũng không thể thay thế được cô ấy.”
Lời vừa dứt, tôi đẩy cửa bước vào.
Ánh mắt anh lập tức rơi xuống người tôi, nhìn rất lâu.
“Cô này, ở lại.”

TRẬN CHIẾN HÀO MÔN
Tôi là con gái ruột, nhưng lại sống trong khu ổ chuột suốt mười bảy năm. Nhưng cuối cùng, ba mẹ ruột cũng tìm lại được tôi.
Trong một đại sảnh nguy nga tráng lệ.
Người mẹ ruột nhìn tôi đầy áy náy.
“Tri Tri, mẹ đã sớm coi Gia Hân như con gái ruột, nên đã quyết định giữ con bé ở lại với chúng ta. Con sẽ không để bụng chứ?”
Tôi mỉm cười khẽ:
“Đương nhiên là không rồi ạ. Thật ra, con cũng rất khó rời xa ba mẹ nuôi của mình… Vậy con có thể để họ ở lại đây ở cùng không ạ?”
…

Tráo thân phận: Em gái song sinh trở về
Tôi và chị gái song sinh đã hoán đổi thân phận.
Thay chị trở về nhà chồng làm mẹ toàn thời gian.
Kết quả chỉ vì cơm làm mặn.
Anh rể liền ném bát đũa vào tôi!
Tôi quay lại, đập luôn cái tivi LCD mới mua của hắn.
“Có bản lĩnh thì đập đồ đắt nhất! Không có thì đừng lắm mồm!”
Trước khi đổi lại thân phận với chị, tôi phải dạy cho bọn họ biết điều đã!

Mẹ Tôi – Người Đàn Bà Giả Vờ Dịu Dàng
Mẹ Tôi – Người Đàn Bà Giả Vờ Dịu Dàng
Mẹ tôi luôn mang vẻ dịu dàng như hoa cúc, còn cha tôi thì tính tình nóng nảy, dễ giận dữ.
Kiếp trước, khi cha mẹ l/y h/ôn, tôi đã chọn đi theo mẹ.
Nhưng cũng chính từ đó, bi kịch một đời của tôi bắt đầu.
Mẹ tái hôn, còn người đàn ông kia – kẻ mang danh “cha dượng”lại thừa lúc đêm khuya lén lút bò lên giường tôi.
Tôi hoảng sợ cầu cứu mẹ, nhưng bà chỉ thản nhiên nói:
“Ông ấy là cha dượng con, chỉ muốn gần gũi với con thôi. Con còn nhỏ mà sao suy nghĩ lại b/ẩn th/ỉu thế?”
Đến kỳ thi trung học, thẻ dự thi của tôi bị người anh cùng cha khác mẹ lấy mất.
Mẹ lạnh lùng buông lời:
“Có lẽ con không có số học hành. Đến tấm thẻ dự thi cũng giữ không nổi, trách ai được?”
Sau đó, cha dượng n/ợ n/ần c/ờ b/ạc, é/p tôi gả cho ch/ủ n/ợ. Tôi quỳ xuống, khóc lóc cầu xin mẹ cứu mình.
Nhưng bà chỉ phẩy tay, bảo tôi nhận mệnh.
Thậm chí, bà còn cùng cha dượng h/ạ thu/ốc, tự tay đưa tôi lên giường người đàn ông kia.
Rồi sau đó, tôi bị h/ành h/ạ đến ch/ết trong những trận b/ạo hà/nh.
Đến khi ch/ết đi, tại tan/g l/ễ, mẹ lại cao giọng tha thứ cho kẻ đã gi/ết tôi:
“Đều là do con gái tôi phúc mỏng, lại đ/ộc m/iệng, bướng bỉnh. Bị đ/ánh cũng là đá/ng đ-ời. Chỉ trách nó không biết ngoan ngoãn.”
Trời cao cho tôi sống lại.
Lần này, tôi trở về ngay ngày cha mẹ ly hôn.

Mười Năm Khép Lại, Một Đời Mở Ra
Đêm giao thừa, ngay trước mặt cả gia đình, anh ta dẫn về một nữ sinh đại học đang mang thai.
Tôi không nói một lời, không ầm ĩ, vẫn giữ vẻ mặt bình thản, thậm chí còn gắp thêm vài món ăn cho cô ta.
Sáng mồng Một Tết, tôi rời khỏi nhà họ Thẩm.
Cả nhà đoán tôi vì giận mà bỏ đi.
Thẩm Thì Đình vẫn hờ hững: “Tết nhất, một đứa mồ côi như Dư Duyệt thì còn có thể đi đâu được chứ?”
Nhưng đến tận rằm tháng Giêng, tôi vẫn không quay lại.
Cùng lúc đó, một video tôi nấu ăn bất ngờ viral trên mạng.
Trong nền video, có một giọng nam vang lên đầy thân mật gọi tên tôi.
Cuối cùng, Thẩm Thì Đình cũng không nhịn được mà gọi điện:
“Dư Duyệt, em đi đâu vậy? Anh… à không, cả nhà đều nhớ món ăn em nấu.”
Nhưng bắt máy lại là một người đàn ông khác.
Hàn Dĩ Nghiêu lạnh nhạt đáp, trong giọng còn có chút mỉa mai:
“Thẩm tổng, nghe nói anh thích ăn vụng lắm, vậy sau này ra ngoài mà ăn đi.”