Trả Thù
Trả thù tập trung vào việc nhân vật chính khiến kẻ ác phải trả giá.
Truyện mới cập nhật

GIA ĐÌNH CHỒNG TÔI TOÀN LÀ CỰC PHẨM
Mẹ chồng gói rất nhiều bánh sủi cảo, rồi cất đầy trong tủ đông.
Vừa thấy bà ra khỏi nhà, tôi liền đem hết số bánh đó đổ vào thùng rác.
Không ngờ bà đã quay lại giữa chừng, bắt gặp ngay cảnh tôi đang phi tang đồ của bà.
Bà lập tức quay video rồi gửi vào nhóm chat gia đình, vừa khóc vừa kể lể:
“Bánh sủi cảo tôi gói cho con dâu, nó nỡ lòng nào vứt hết vào thùng rác! Nó ghét tôi đến mức này sao?!”
Chẳng bao lâu sau, cả nhà đổ xô đến nhà tôi, người nào người nấy đều hằm hằm giận dữ.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ đem hết số sủi cảo còn lại ra luộc, múc mỗi người một bát.
Đến lúc họ vừa ăn vừa mắng, sắc mặt ai nấy bỗng thay đổi…
…

ĐÀO SÁT
Tiểu thư dạy ta đọc sách viết chữ, dạy ta cách làm người, cách đối nhân xử thế.
Khi gã thanh mai trúc mã từng ruồng bỏ ta lại quay về tìm ta, tiểu thư nói:
“Tiểu Đào Nhi, nếu ngươi bỏ đi, những bộ y phục ta không mặc, mấy cái bánh ngọt ta không ăn, ngân lượng ta không xài tới… chẳng phải sẽ rơi vào tay kẻ khác sao?”
Ta ôm lấy chân tiểu thư, trịnh trọng thề rằng:
“Tiểu Đào Nhi thề chết cũng sẽ theo tiểu thư!”
Thế nhưng, một vị tiểu thư tốt đến vậy… lại đem lòng yêu phải một kẻ phụ bạc.
Đến ngày thứ ba sau khi tiểu thư qua đời, hắn đã rước Liễu di nương vào phủ.
Lúc ấy, ta chợt nhận ra — có lẽ cái chết của tiểu thư, căn bản không phải chuyện ngoài ý muốn.
Vậy nên, khi Liễu di nương bước ra lập quy củ, người đầu tiên quỳ xuống tỏ lòng trung thành, chính là ta.
Nàng ta vỗ tay cười lớn:
“Ngươi quả là một con chó ngoan.”
Phải, ta là chó ngoan.
Chó ngoan nên biết bảo vệ chủ tử, cũng biết cắn chết người đã hại chủ tử của ta.
...

BẢY NĂM CỦA Y LA
Thành thân với Vệ Tuân đã bảy năm, ta phát hiện hắn nuôi ngoại thất ở bên ngoài.
Lúc tình ý mặn nồng, hắn dịu dàng nói với ả nữ nhân kia:
“Bỏ mẹ giữ con, người rời khỏi là Thẩm Y La – đương gia chủ mẫu, người được giữ lại là cốt nhục của chúng ta. Đợi mọi sự ổn thỏa, ta cùng Ký nhi sẽ đến đón nàng về phủ.”
Mà nữ nhân ấy — lại chính là kẻ thù khiến ta hận đến tận xương tủy, còn Ký nhi, lại là nghĩa tử do chính tay ta nuôi nấng, dạy suốt dỗ bao năm.
Vệ Tuân quên rồi ư? Chức Đại tướng quân vinh hiển hôm nay của hắn có được là nhờ ai dốc mưu tính kế?
Hắn dám nhục mạ ta như thế, ta ắt có trăm phương nghìn kế khiến hắn vạn kiếp bất phục.
...

PHONG HÒA
Kẻ mã phu năm xưa từng bị ta khinh nhục ruồng bỏ, nay đã trở thành đại tướng quân.
Còn ta vốn xuất thân là thiên kim phủ Thượng thư, lại sa cơ lỡ vận, rơi vào chốn phong trần, trở thành tân kỹ của Giáo Phường Ty.
Ngày ta treo biển tiếp khách, Hạ Tầm tay ôm một nữ nhân thong dong dạo qua dưới lầu của Giáo Phường Ty.
Cô nương kia chỉ nhẹ than một tiếng:
“Thật đáng thương thay!”
Thế là Hạ Tầm chẳng tiếc quân công đổi lấy ngân lượng chuộc ta về phủ, giáng ta làm một nha hoàn hạ đẳng.
Mọi người trong phủ đều biết, Hạ Tầm hận ta đến tận xương tủy.
Cho nên vì muốn lấy lòng hắn, đám hạ nhân khác trong phủ thi nhau nghĩ kế chèn ép, hành hạ ta.
Quản gia trong phủ không nhịn nổi nữa, cất lời răn đe:
“Mỗi lần ban xuống y phục mới, chưa đến hai ngày đã rách nát không mặc nổi, các ngươi liệu mà dừng tay lại đi!”
Nhưng ông ta không biết…
Những bộ xiêm y kia, đều là do Hạ Tầm xé nát.
Hắn vừa nghiến răng mắng ta tiện nhân, lại vừa điên cuồng hôn lấy hôn để.
Thì ra, kẻ đứng nơi cao vời vợi như Hạ Tướng quân, cũng chẳng khác gì gã mã phu năm xưa.
Đều là hạng thấp hèn, không hơn không kém.
Thế nhưng, phải làm sao bây giờ?
Chẳng bao lâu nữa, ta lại sắp bỏ rơi hắn… lần thứ hai.
...

DUNG HOA CỔ: KẾT DAO
Ta tên là Kết Dao, vốn là một cô nhi không cha không mẹ.
Thứ ta có thể nương tựa trên đời này, chỉ là một cây cổ cầm và ba con cổ trùng.
Cây cổ cầm ấy là phụ thân để lại cho ta.
Còn ba con cổ trùng ấy là mẫu thân để lại cho ta.
Ta phải dựa vào chúng… để báo thù cho phụ mẫu ta.
...

MỘNG KIM AN: THẨM THANH MẶC
Tỷ tỷ của ta nhập cung, nay đã làm đến ngôi vị nương nương.
Vì muốn bù đắp cho vị thanh mai trúc mã năm xưa, tỷ ấy ban hôn cho ta và hắn.
Nhưng… ta đã có người trong lòng từ lâu rồi.
Tuy người ấy chỉ là một thương nhân thấp kém, nhưng lại luôn lặn lội khắp trời Nam biển Bắc, tìm những món đồ nho nhỏ thú vị để dỗ ta vui.
Chàng là người đối đãi với ta tốt nhất trên đời này.
...

Xuyên vào nữ chính truyện ngược, Ta ngược tất cả trừ ta
Nghe đồn, mệnh ta vướng chữ ngược, là nữ chính truyện ngược.
Ấy thế mà lại bị nuôi thành một kẻ "gai góc".
Mười năm ta như một, rèn luyện thân thể, tu tập công pháp.
Chỉ chờ truyện ngược mở màn.
Cuối cùng, nam chính lệnh cho ta vào đầm rồng hang hổ lấy thuốc, cứu bạch nguyệt quang của hắn.
Phụ mẫu ruột đòi ta mổ đan điền, lấy linh căn tặng cho thiên kim giả.
Đám sư huynh sư đệ óc tàn nhìn đâu đâu, hùng hùng hổ hổ trách ta bắt nạt tiểu sư muội của chúng.
Ta giận đến dựng mày, mắt hổ trợn trừng, chân đá nam chính, tay xé đồng môn, nắm đấm to như cái nồi đất nện xuống tới tấp.
「Tổ cha cái truyện ngược, cũng dám xả hơi lên đầu bà!」
「Thôi vậy, ngược người khác cũng là ngược! Đã thế thì bà đây chống mắt lên xem, lũ ranh con các ngươi, bao giờ mới gọi ta một tiếng "Nương"!」

HỒNG TỤ KHÔNG TRỞ GIÓ
Kiếp trước, nàng là Thái tử phi đứng trên vạn người, tận tâm tận lực vì người mà nàng yêu, giẫm lên máu và nước mắt bao người, chính tay giúp hắn dẹp yên quyền loạn.
Đổi lại… là một ly rượu độc.
Là một câu nói lạnh như băng:
"Ta không cần một nữ nhân quá thông minh ở bên cạnh mình."
Đến chết, Triệu Tuyết Giao mới hiểu:
Nàng là kiếm, nhưng hắn chỉ cần một bông hoa biết cười.
Trùng sinh trở lại, nàng thề không bước chân vào Đông Cung thêm một lần nào nữa. Không yêu. Không phục tùng. Không rơi lệ.
Chỉ muốn đoạn tuyệt với con đường cũ — kể cả phải giả chết, kể cả phải đốt sạch dĩ vãng.
“Kiếp trước là cờ thí, kiếp này… nàng là kẻ đặt tay lên bàn cờ.”

MƯU TÍNH CỦA CHỦ MẪU
Thành hôn chưa tròn một năm, phu quân ta liền đưa Lâm Mạn Nhu đến trước mặt ta, nói muốn nạp nàng làm thiếp.
Đương nhiên là ta không chấp thuận.
Lâm Mạn Nhu cậy được sủng ái, liền kiêu ngạo ngang ngược, cùng ta đối đầu gay gắt.
Toàn bộ hầu phủ bởi thế mà u ám hỗn loạn, gà chó không yên.
Đến cuối cùng, ta mất đi cốt nhục trong bụng, cũng mất luôn khả năng làm mẹ.
Còn Lâm Mạn Nhu… thì mất mạng.
Danh tiếng của ta cũng từ đó mà trở nên thối nát vô cùng.
Cả Thịnh Kinh đều đồn rằng: chủ mẫu của An Nam hầu phủ ngu dại hay ghen, độc ác như rắn rết.
Phụ mẫu ta vì muốn bảo toàn danh tiếng cho phủ Quốc Công, đành chủ động mở miệng, cho phép phu quân ta nạp thêm một người khác làm vợ, lại còn để nàng ta đường hoàng trở thành bình thê.
Người hắn lấy không ai khác, chính là biểu muội của hắn.
Về sau ta mới biết, người hắn chân thành yêu thương, xưa nay đều là vị biểu muội ấy.
Ta và Lâm Mạn Nhu, bất quá cũng chỉ là bàn đạp cho họ mà thôi.
Ta bị nhốt trong biệt trang, sống cô quạnh suốt ba mươi năm.
Sau đó — ta trọng sinh
...

SONG SINH ĐỔI MỆNH
Trưởng tỷ và ta vốn là một đôi song sinh.
Nàng là đích trưởng nữ, vừa chào đời đã được định sẵn sẽ trở thành Hoàng hậu tương lai.
Còn ta, đích thứ nữ, lại bị đính ước cho một thứ tử phủ tướng quân.
Chỉ là, trưởng tỷ đăng cơ hoàng hậu trưởng quản hậu cung nhiều năm vẫn không có con nối dõi.
Lại vì mưu hại hoàng tử mà bị đẩy vào lãnh cung, phụ mẫu huynh trưởng đều bị nàng liên lụy.
Còn ta tuy gả cho một thứ tử, nhưng phu quân ta tuổi trẻ mà đã có chiến công hiển hách, cho nên bản thân ta cũng trở thành nữ tử tôn quý nhất phủ tướng quân.
Trưởng tỷ ta trước khi lâm chung, muốn gặp ta lần cuối.
Nàng nói, chỉ mong trước khi chết có một thân nhân ở bên, nhưng lại không còn mặt mũi nào gặp lại phụ mẫu cùng huynh trưởng.
Ta nhập cung thăm nàng, không ngờ nàng lại sai vài lão thái giám đến làm nhục ta, rồi dùng một chén độc tửu, đoạt luôn mạng sống của ta.
“Đã là song sinh, tỷ muội chúng tôi há chẳng nên cùng sinh cùng tử?”
Lần nữa tỉnh lại, chúng ta vậy mà lại đồng thời trọng sinh về trong thai của mẫu thân.
Mẫu thân lúc ấy đang gần ngày sinh nở.
Trưởng tỷ liều mình hết sức, một cước đá ta rơi xuống.
Lần này, ta đã trở thành đích trưởng nữ!
Vừa ra đời, ta đã bật cười thành tiếng.
Trưởng tỷ chỉ thấy được hào quang bên ngoài của ta, nàng nào biết được bao năm qua ta ở phủ tướng quân gian nan thế nào.
Ở kiếp này nếu chỉ cần hiền lương thục đức là có thể sống yên ổn cả đời, vậy thì ta cầu còn chẳng được!
…