Trả Thù
Trả thù tập trung vào việc nhân vật chính khiến kẻ ác phải trả giá.
Truyện mới cập nhật
NHA HOÀN THĂNG CẤP KÝ
Ta và muội muội đều là nha hoàn tam đẳng trong phủ Quốc công.
Một hôm, nàng bỗng đưa cho ta một viên trân châu to bằng quả long nhãn.
Ngày hôm sau, trên áo choàng thêu kim tước mà Hoàng thượng ban cho tiểu công gia lại thiếu mất một viên nam châu. Cả phủ xôn xao, lục lọi khắp nơi để tìm.
Muội muội run rẩy lên tiếng:
“Tỷ tỷ có một viên… trông chẳng giống thứ mà nha hoàn nên có…”
Ta bị đánh đến chết ngay tại chỗ.
Lần nữa mở mắt, ta đã quay về tiểu viện của bọn buôn người.
Chu ma ma của phủ Quốc công đang chọn mua nha hoàn nhỏ tuổi.
...
XUÂN ĐÀI CA
Thứ muội tặng ta một chuỗi vòng tay đã bị đứt.
Trong yến tiệc, nàng ta khóc như mưa:
“Đây là vật gia truyền của mẫu thân muội. Muội đem thứ quý giá nhất dâng tặng cho trưởng tỷ, tỷ không thích cũng đành, cớ sao lại nhẫn tâm phá hủy nó?”
Thái hậu vi phục xuất tuần, vừa khéo trông thấy màn kịch ấy.
“Trưởng nữ nhà họ Đổng kia, tâm địa thật quá độc ác.”
Thứ muội khóc đến ngất xỉu, chẳng ai chịu nghe ta biện bạch.
Từ đó, ta bị đưa vào chùa, sống nốt quãng đời còn lại.
Mà nàng ta thì nhập cung, trở thành phi tử.
Sau một trận hỏa hoạn lớn, ta trọng sinh — quay lại đúng ngày yến tiệc năm ấy.
...
BẠN TRAI TIỆN TAY BÓC TÔM CHO BẠN GÁI CŨ, TÔI TIỆN TAY KHIẾN ANH TA PHÁ SẢN
Trong buổi tụ họp sinh nhật, vị hôn phu tiện tay bóc sẵn cho bạn gái cũ một bát tôm.
Mọi người đồng loạt nín thở nhìn về phía tôi.
Sững một chút, tôi đặt đũa xuống.
Nhìn quanh một vòng, tôi tỏ vẻ khó hiểu: “Nhìn tôi làm gì thế? Con người tiến hóa đến mức chỉ hít khí thôi là no bụng rồi à
NỮ ĐẾ TRUYỆN
Ta xuyên thành nữ đế, lại chỉ cảm thấy cuộc sống này hoang đường dị thường.
Mẹ chồng buộc ta sáng chiều phải vấn an, nói rằng đó là tổ tông lễ pháp.
Quân hậu (chồng của nữ đế) thì làm loạn hậu cung, lại muốn ta niệm tình cũ mà dung tha.
Đường muội phản nghịch bị bắt, còn dám ngang nhiên lớn tiếng:
“Bệ hạ người cũng thuộc cửu tộc của ta, chẳng lẽ người định tự tru chính mình sao?”
Ta lập tức trục xuất nàng khỏi tông tịch.
Đường muội vẫn không hề sợ hãi:
“Ta đã mang cốt nhục của quân hậu, hài nhi là vô tội!”
…
PHƯỢNG MỆNH BẢO CHÂU
Năm ta tám tuổi, mẫu thân muốn móc đi đôi mắt của ta.
Chỉ bởi một cơn ác mộng.
Rằng đôi mắt này sẽ mang đến tai ương cho cả nhà, còn muội muội ta thì mệnh cách tôn quý, sẽ trở thành Hoàng hậu đương triều.
Từ đó, muội muội được nâng như châu ngọc trong tay, còn ta bị mẫu thân giáng thành tiện tỳ, giẫm nát dưới bùn đất.
Nhiều năm sau, lời dự đoán kia chỉ ứng nghiệm một nửa.
Mẫu thân — phát điên.
...
TƠ LIỄU TRƯỚC GIÓ
GIỚI THIỆU:
Năm thứ ba làm thế thân cho tiểu thư trong đêm, rốt cuộc ta cũng mỏi mệt.
Trên giường gấm chăn hoa, ta cầu xin cô gia cho ta một danh phận.
Hắn chẳng để tâm:
“Ngươi là nha hoàn hồi môn của phu nhân, nạp ngươi, chẳng phải là vả vào mặt nàng ấy sao?”
Ta tuyệt vọng khép mắt.
Tình thâm của cô gia dành cho tiểu thư, ai ai cũng hay.
Ngày hôm sau, ta đến trước mặt lão phu nhân, nguyện ý kết âm thân với đại công tử đang hấp hối.
Lão phu nhân cảm động không thôi:
“Kết âm thân rồi phải thủ tiết vì phu quân, hài tử, con đã nghĩ kỹ chưa?”
Ta dập đầu, đáp:
“Tuyệt không hối hận.”
Trong ánh mắt liếc qua, sắc mặt cô gia cùng tiểu thư đã trắng bệch như tờ giấy.
SAU KHI TRỌNG SINH VÀ ĐỔI HÔN ƯỚC, TA AN NHÀN TRỞ THÀNH HOÀNG HẬU
Ta vừa mới cập kê, liền vì Thái tử mà đỡ một nhát dao, cứu chàng một mạng.
Hoàng thượng mừng rỡ, ban hôn, hỏi ta tên gọi là gì.
Phụ thân vội bước lên trước, cung kính lại đắc ý, khom người nói:
"Hoàng thượng, đây là tiểu nữ Thẩm Liễu Nhi."
Thế là, Thẩm Liễu Nhi đội lốt thân phận của ta, gả cho Thái tử.
Còn ta thì bị gả cho Nhị hoàng tử – kẻ không được sủng ái.
Đêm tân hôn, Thái tử đi đến chỗ Trắc phi – người trong lòng của chàng.
Thẩm Liễu Nhi phải cô độc nơi phòng hoa chúc, trở thành trò cười trong hậu cung.
Mà ta – đêm động phòng liền mang thai trưởng tôn của Đại Hạ triều.
Một năm sau, Thái tử chết, chết một cách mờ ám.
Thẩm Liễu Nhi trèo lên giường của lão hoàng đế, khiến hoàng hậu tức giận đến chết, bị đánh vào lãnh cung.
Không còn Thái tử, lại có trưởng tôn, Nhị hoàng tử được hoàng đế sủng ái không ít.
Man tộc xâm phạm, Nhị hoàng tử lĩnh binh xuất chinh, đại thắng trở về, được phong làm Thái tử.
Còn ta trở thành Thái tử phi hiền đức, người người ca tụng.
Ngày chàng đăng cơ, ta – đường đường là Hoàng hậu – dưới lời cầu xin thê thảm của phụ thân, đã tha tội cho muội muội bị nhốt trong lãnh cung.
Khi gặp lại, gương mặt nàng đầy tang thương, ánh mắt lạnh lẽo như băng:
"Dựa vào cái gì ngươi làm Hoàng hậu? Ta mới là Thiên mệnh chi nữ."
Thủ Khoa Đại Học Thứ Chín Biến Mất
Tôi trượt đại học, bố tôi cứ khăng khăng rằng ăn não sống sẽ lấy hình bổ hình, mà phải ăn khi còn tươi mới ngon.
Ông bắt một con khỉ sống về, nhốt nó dưới gầm bàn, lột da cạo lông, dùng búa mở hộp sọ ra, rồi rưới dầu nóng để tăng thêm hương vị vị.
Nói thật, nó ngon đến mức thơm lừng cả miệng.
Cứ như vậy, sau khi ăn hết chín cái đầu khỉ, trí nhớ của tôi đã tăng vọt, những bài phương trình trước đây không biết làm bỗng chốc nhìn một phát là hiểu.
Nhưng mãi đến khi khai giảng, tôi mới biết, chín thủ khoa đứng đầu toàn tỉnh năm nay, đã đồng loạt mất tích chỉ sau một đêm.
TRỞ THÀNH ÁC MẪU NUÔI DẠY CON HOANG THÀNH KẺ HƯ HỎNG
Sau khi sinh cho Phí Diên một đứa con trai, ta cảm thấy đời này đã viên mãn rồi.
Trong mộng mơ màng, ta lờ mờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Phí Diên và quản gia.
“Hầu gia, đứa trẻ đó đã được chôn rồi. Nhưng dù gì cũng là huyết mạch của ngài, chúng ta làm vậy… có thật là đúng không?”
“Con của Tống Dao là nghiệt chủng, không xứng làm con ta. Chỉ có đứa bé do Thanh Nhiên sinh ra mới là huyết mạch của nhà họ Phí.”
“Giờ ngươi bế con của Thanh Nhiên đến trước giường của Tống Dao, cứ nói là đứa bé nàng vừa mới sinh.”
“Đợi sau này thằng bé lớn lên, kế thừa gia sản ngàn vạn của Tống Dao, rồi để nó nhận lại mẹ ruột là được.”
“Chỉ là khổ cho mẹ con Thanh Nhiên, phải chia lìa cốt nhục, tất cả đều là lỗi của Tống Dao, không chịu để Thanh Nhiên bước chân qua cửa.”
Ta cắn chặt răng, lạnh và đau như xé tâm can, nhưng trên mặt vẫn dịu dàng mỉm cười với đứa trẻ mà quản gia ôm vào:
“Đứa bé này, gọi là Diệu Tổ đi.”
Nhiều năm sau, Phí Diệu Tổ — kẻ được ta nuông chiều đến mức ngông cuồng vô độ — giận dữ nói với ta:
“Nương, cha ở bên ngoài nuôi một phòng nhị gọi là Liễu Thanh Nhiên. Con dẫn người đi đánh chết ả ta nhé?”
Ta mỉm cười gật đầu, trong mắt đầy xúc động:
“Vẫn là con trai của nương hiếu thuận nhất.”
LẠC KHA RỬA HẬN
Phu quân trước khi ra trận, đã đưa cho ta một phong thư hòa ly.
"Chuyến đi này hiểm nguy, chưa chắc đã trở về, nàng đừng vì ta mà phí hoài cả đời."
Kiếp trước, ta chỉ cho rằng hắn yêu ta sâu đậm. Dẫu sao, hắn từng nói có một loại yêu gọi là buông tay.
Sau này vẫn không có tin tức hắn tử trận, ta liền chờ hắn cả một đời. Trước khi cô độc bệnh chết, lại nghe tin hắn ở biên cương đã có vợ con đề huề.
Sự chờ đợi si tình của ta, chẳng qua chỉ là một trò đùa.