Trả Thù
Trả thù tập trung vào việc nhân vật chính khiến kẻ ác phải trả giá.
Truyện mới cập nhật
ĐÍCH NỮ PHẢN KÍCH
Mùng tám tháng Giêng, nhà họ Cố đến cầu thân.
Người họ cầu thân không phải là ta, người đã lớn lên cùng Cố Tòng Cẩn, cùng hắn là thanh mai trúc mã, mà lại là thứ muội của ta.
Ta lấy hết dũng khí, tránh khỏi các hạ nhân đuổi theo đến tận ngoài phủ, hỏi hắn vì sao.
Ánh mắt hắn vẫn dịu dàng, nụ cười vẫn ấm áp như xưa, nhưng lại nói:
"Thịnh Khai, ta chỉ xem nàng như huynh muội, không có tình cảm nam nữ!"
Ta không hiểu, liền hỏi ngược lại:
"Chàng và đích muội trước đây chưa từng gặp mặt, vậy tình cảm nam nữ từ đâu mà có?"
Hắn hơi sững lại, sau đó từ từ nói:
"Thịnh Doanh danh tiếng tài hoa vang xa, lại thông tuệ hiền lành, là người duy nhất thích hợp làm tông phụ của Cố gia ta."
Nghe giọng điệu quả quyết của hắn, ta nghĩ mình đã hiểu ý hắn.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, dáng người như tùng, không kiêu ngạo cũng không tự ti, không còn chút dáng vẻ khốn cùng của năm xưa ở Thanh Châu.
"Vậy ra, chàng chưa từng nghĩ đến việc cưới ta, chỉ muốn dùng ta làm cái thang để bước vào Thịnh gia, đúng không?"
Văn phòng ma ám
Một nơi tưởng văn minh, nhân đạo nhưng lại thối nát, tệ hại. Họ xem con người là thứ để chà đạp, làm thú tiêu khiển. Nơi đạo đức là thứ rẻ mạt. Vốn dĩ ma quỷ không đáng sợ bằng lòng người.
Một Giấc Mộng Dưới Ánh Trăng Sáng
Vị hôn phu của ta si tình với tỷ tỷ.
Biết được họ tâm đầu ý hợp, ta đã đề nghị hủy hôn.
Vị hôn phu từ chối.
“Ta chỉ xem nàng là tỷ tỷ của nàng nên quan tâm hơn một chút thôi, nàng đã nghĩ nhiều rồi.”
Sau này, tỷ tỷ cùng ta đi dạo chơi, nửa đường gặp phải sơn tặc cướp bóc.
Lũ cướp bắt hắn phải chọn một trong hai. Hắn bất chấp ta đang mang thai, lại lựa chọn tỷ tỷ.
Tỷ tỷ đắc ý mỉm cười, còn ta thì bị sơn tặc luân phiên giày vò, một xác hai mạng.
Khi ta mở mắt ra lần nữa, ta đã trở lại vào ngày hắn đến nhà ta cầu thân.
Hệ Thống Sảng Văn Mạt Thế
Khi tận thế ập đến, cô bạn thân của tôi đã lựa chọn hệ thống sảng văn thay vì hệ thống ngọt sủng.
Thế nhưng, nhiệm vụ của nữ chính sảng văn quá đỗi khó khăn, sau khi bỏ cuộc, cô ấy đã trở thành công cụ cho những gã đàn ông trong căn cứ.
Còn tôi lại hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, khiến thủ lĩnh căn cứ yêu tôi, được tất cả đàn ông kính trọng và ngưỡng mộ.
Trước khi c h ế t, cô bạn thân đã không cam lòng níu lấy tay tôi:
"Tại sao tao phải chật vật leo lên, còn mày chỉ cần lấy lòng đàn ông là có được tất cả?"
Sau khi cả hai cùng c h ế t, chúng tôi lại một lần nữa tái sinh.
Lần này, cô ấy đã chọn hệ thống ngọt sủng trước và cười khẩy với tôi:
"Chẳng qua chỉ là quyến rũ đàn ông thôi, nhiệm vụ dễ dàng như vậy, tao nhất định sẽ không làm tệ hơn mày đâu."
Tôi cũng bật cười.
Ngay từ đầu, thứ tôi muốn chọn chính là hệ thống sảng văn!
CỬA HÀNG NGƯỜI GIẤY 7: CHỊ EM TRANH CHỒNG
Trong cửa hàng vàng mã có một cặp vợ chồng bước vào, người vợ vuốt ve bụng bầu, vẻ mặt kinh hãi nép vào lòng chồng.
Cô run rẩy hỏi tôi: "Ở đây có trừ tà được không? Tôi cảm thấy có ma quỷ đang ám tôi."
Người vợ nói không sai, ngay lúc này có một con nữ quỷ toàn thân đầy máu đang ngồi xổm trên đỉnh đầu cô.
Tôi chỉ làm việc cho người chết, không giúp người sống, nhưng vẫn tốt bụng nhắc nhở: "Cửa hàng của tôi mở ở nơi giao giữa âm và dương, khách vào được đây e rằng sắp gặp đại nạn."
Người chồng nhổ một bãi nước bọt, càu nhàu đẩy vợ ra: "Tôi đã bảo rồi, mấy chỗ này toàn lừa đảo. Đầu tiên nói cô sắp gặp đại nạn, sau đó lừa tiền của cô."
Người chồng bỏ đi, nhưng người vợ thì không. Vẻ mặt kinh hãi của cô thay đổi, khóe miệng nở một nụ cười: "Trừ tà thì không làm cũng được, nhưng có thể cho tôi gặp nữ quỷ kia một lần được không?"
Tiếng Động Lạ Từ Gác Mái
Trong gác mái nhà tôi có nhốt một con quái vật.
Con quái vật này là anh trai ruột của tôi, bị chính bố mẹ tôi nhốt vào đó suốt hai mươi bốn năm ròng.
Bố mẹ nói với tôi, anh ấy bị bệnh về não, lại có xu hướng bạo lực nghiêm trọng nên chỉ có thể nhốt lại để ngăn anh ấy làm hại người khác.
Nhưng một lần tôi vô tình bước vào căn phòng đó, anh ấy lại bịt miệng tôi lại với vẻ mặt sợ hãi tột độ, anh ấy nói với tôi rằng hai người đó không phải là bố mẹ ruột của chúng tôi.
Hàng Xóm Lùi Xe Đâm Vào Tường, Lại Nói Tôi Hoàn Toàn Có Lỗi?!
Khi lùi xe, người hàng xóm bên cạnh đã tông vào tường.
Cô ta nhìn chỗ lõm trên đuôi xe, khăng khăng là tôi tông: “Vừa nãy cô cứ bám sát sau xe tôi, không phải cô đâm đuôi xe tôi à? Tôi nói cho cô biết: chuyện này hoàn toàn là lỗi của cô!”
Tôi tỏ ra rằng mình thấy cực kỳ khó hiểu, vội vàng bật camera hành trình lên: “Chị ơi, là chị tự tông vào lúc đỗ xe mà. Tôi có động đậy tí nào đâu.”
Ban đầu, tôi nghĩ rằng giải thích rõ ràng thì đối phương sẽ xin lỗi, ai ngờ thái độ của cô ta lại càng vênh váo hơn: “Không phải cô tông, vậy sao cô lại bám theo tôi phía sau? Đừng vội nói chuyện ai đúng ai sai vội, một bàn tay sao vỗ thành tiếng, chẳng lẽ cô không có trách nhiệm gì sao?”
Tôi tức đến mức thẳng tay cho cô ta ăn hai cái tát: “Một cái không vỗ thành tiếng, giờ hai cái đủ vang chưa?”
CHỒNG TÔI MUỐN LY HÔN, MẸ CHỒNG RA MẶT XỬ ĐẸP TIỂU TAM
Mười năm làm vợ, cuối cùng chồng tôi cũng công khai dẫn tiểu tam về nhà, thẳng thắn cầu xin mẹ chồng chấp thuận.
Trước mặt tôi, bà gật đầu đồng ý để chúng tôi ly hôn. Không những vậy, mẹ chồng còn nắm tay tôi, ôn tồn nói: “Từ nay, con là con gái mẹ.”
Sau đó bà quay sang nắm tay tiểu tam, dịu dàng dặn dò: “Từ giờ, việc nhà giao cho con nhé.”
Tiểu tam rạng rỡ gật đầu: “Con sẽ cố gắng hết sức ạ.”
Mẹ chồng hiền hòa đáp lại: “Yên tâm, không quá khó đâu, mẹ sẽ dạy con.”
Tiểu tam có phần hào hứng: “Con cần làm những gì ạ?”
Mẹ chồng mỉm cười, chậm rãi liệt kê: “Sáng dậy lúc năm giờ nấu bữa sáng, bảy giờ đưa hai đứa nhỏ đến trường, tám giờ bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, mười giờ đi chợ chuẩn bị bữa trưa, nghỉ trưa xong thì giặt đồ, đến hai giờ chiều lại chuẩn bị trà chiều…”
Tôi và Lâm Tự vừa rời khỏi Cục Dân Chính, chưa kịp nguôi cơn bàng hoàng sau khi ký đơn ly hôn, Kiều Từ Từ đã nhanh chóng chuyển hành lý vào nhà lớn của nhà họ Lâm, còn mặt dày tuyên bố rằng được mẹ chồng cho phép.
Dù sao, căn nhà đó cũng đứng tên bà.
Cô ta kéo vali vào thẳng phòng ngủ chính, sau đó không quên trừng mắt mắng tôi: “Đơn ly hôn đã ký rồi, cô còn mặt mũi gì ở lại đây? A Tự nói chỉ cần nhìn thấy cô là buồn nôn.”
Tôi còn đang bối rối không biết nên dọn đồ đi đâu thì mẹ chồng xuất hiện.
Bà nhìn tôi, nghiêm giọng: “Thập Nguyệt, con dọn lên phòng khách tầng hai đi.”
Kiều Từ Từ tưởng mẹ chồng đang đứng về phía mình, liền đắc ý nhướng mày, lén liếc tôi với vẻ khinh khỉnh.
Tôi nhìn bà mà không hiểu nổi ý định thật sự trong lòng bà là gì. Dù bà luôn nghiêm khắc, nhưng hiếm khi bộc lộ cảm xúc rõ ràng như hôm nay.
Ngay lúc đó, mẹ chồng đột nhiên quay sang Kiều Từ Từ, giọng nói bình thản nhưng lạnh lùng: “Phòng ngủ chính ở tầng một, gần bếp hơn. Mỗi sáng nhớ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.”
Sau đó bà nhìn tôi, nhẹ nhàng dặn: “Cô ta mới đến, còn nhiều điều chưa quen, con viết giúp nó một thực đơn bữa sáng đi.”
Kiều Từ Từ tái mặt: “Mẹ… con không biết nấu ăn. Mấy chuyện đó trước giờ đều là Thập Nguyệt làm mà?”
Mẹ chồng lập tức sửa lại cách xưng hô: “Thập Nguyệt giờ là con gái mẹ, cũng là em chồng của cô. Phiền cô tôn trọng em mình.”
“Việc chăm con có thể thuê bảo mẫu mà...” Kiều Từ Từ lầm bầm. “Nhà giàu bây giờ ai mà không thuê bảo mẫu chứ...”
Ánh mắt mẹ chồng chợt nghiêm lại: “Ở căn nhà này, việc nhà là trách nhiệm của con dâu. Mẹ không thích người ngoài nhúng tay vào. Nếu không thích thì dọn ra ngoài, mẹ không giữ.”
“Con... con hiểu rồi, mẹ.” Kiều Từ Từ ngượng ngùng gật đầu.
Ta Trùm Cung Đấu, Thế Tử Cao Quý Cũng Phải Cúi Đầu Xưng Thần
Thế tử quyền cao chức trọng × (giả) đóa bạch liên ôn nhu ngọt ngào】
Kiếp trước, ta bị ép nhập cung, đánh bại toàn bộ phi tần trong hậu cung, cuối cùng ngồi lên vị trí hoàng hậu.
Mãi đến lúc sắp chết, ta mới biết, hóa ra mình chỉ là viên đá lát đường để Hoàng thượng đưa Bạch Nguyệt Quang lên ngôi.
Mà đích tỷ rõ ràng có mối nhân duyên cực tốt, lại chê bai hầu phủ, chẳng được thế tử cùng dưỡng tử thương yêu, cuối cùng rơi vào cảnh bị ruồng bỏ.
Không ngờ, chúng ta lại cùng lúc trọng sinh, đích tỷ chủ động đề nghị đổi gả!
Đêm tân hôn, giọng nói lạnh băng của người nam nhân kia vang lên:
“Chúng ta không có tình cảm, ta cũng sẽ không chạm vào nàng.”
Ta khẽ nâng mắt, dịu dàng ngoan ngoãn đáp:
“Được, nghe theo phu quân.”
Đối diện, người nam nhân thoáng sững sờ, trông thấy vẻ mặt hắn, khóe môi ta khẽ cong.
Giả vờ đáng thương, đóng vai hiền thục, chuyện này ta rành nhất…
Cuộc sống ở hầu phủ đơn giản, nhẹ nhõm, hằng ngày chẳng cần hao tâm đấu đá chốn cung đình.
Còn về tân lang kia? Giúp hắn vượt qua cửa ải tàn tật, sống được là đủ.
Thế nhưng dần dà, người nam nhân vốn lạnh lẽo tựa thần tiên hạ phàm ấy lại chủ động si mê quấn lấy ta.
Về sau, Hoàng đế kiếp trước cũng trọng sinh, còn muốn đoạt ta trở về hậu cung...
Người phu quân lạnh lùng ôm chặt ta trong ngực, đuôi mắt đỏ hoe:
“Tần Cửu Vi, chẳng phải nàng giỏi tính toán lắm sao? Vì sao lại không tính cả ta vào?”
TỪNG LÀ KINH HỒNG SOI MẪU ĐƠN
GIỚI THIỆU:
Sau khi giải trừ tình độc cho công tử nhà Thượng thư, ta đã cầu xin hắn đừng giết ta.
Hắn là bậc nhã sĩ xuất chúng,
Lại bị một kẻ tỳ nữ thô vụng như ta làm nhơ bẩn thân mình,
Ắt hẳn là nỗi sỉ nhục tày trời.
Thế nhưng hắn lại cười đến rơi lệ:
“Ở chốn lưu đày này, ta với nàng có gì khác biệt?”
Mãi đến ngày hôm sau, ta mới hay, tình độc là do kẻ thù hạ.
Chúng nhốt công tử vào chuồng lợn, ép hắn cùng lợn hoan lạc.
Từ ấy, hắn thay đổi.
Hắn đốt sạch thi từ,
Dốc lòng nghiên cứu kinh sách và sách lược trị quốc,
Vì một suất dự khoa cử mà không ngại quỳ gối, giúp người mang giày.
Hắn luôn bảo ta hãy chờ,
Nói rằng nhất định sẽ cưới ta.
Ta chờ hắn đỗ đạt, công thành danh toại.
Chờ hắn hồi kinh, khôi phục gia nghiệp.
Chờ hắn cưới Quận chúa, kết thân hoàng tộc.
Lần này, ta không muốn chờ nữa.
Ta hít mũi, nhẹ giọng nói:
“Ta không muốn làm thiếp thất, xin công tử hãy để ta rời đi.”