Trả Thù
Trả thù tập trung vào việc nhân vật chính khiến kẻ ác phải trả giá.
Truyện mới cập nhật

CHỒNG TÔI MUỐN LY HÔN, MẸ CHỒNG RA MẶT XỬ ĐẸP TIỂU TAM
Mười năm làm vợ, cuối cùng chồng tôi cũng công khai dẫn tiểu tam về nhà, thẳng thắn cầu xin mẹ chồng chấp thuận.
Trước mặt tôi, bà gật đầu đồng ý để chúng tôi ly hôn. Không những vậy, mẹ chồng còn nắm tay tôi, ôn tồn nói: “Từ nay, con là con gái mẹ.”
Sau đó bà quay sang nắm tay tiểu tam, dịu dàng dặn dò: “Từ giờ, việc nhà giao cho con nhé.”
Tiểu tam rạng rỡ gật đầu: “Con sẽ cố gắng hết sức ạ.”
Mẹ chồng hiền hòa đáp lại: “Yên tâm, không quá khó đâu, mẹ sẽ dạy con.”
Tiểu tam có phần hào hứng: “Con cần làm những gì ạ?”
Mẹ chồng mỉm cười, chậm rãi liệt kê: “Sáng dậy lúc năm giờ nấu bữa sáng, bảy giờ đưa hai đứa nhỏ đến trường, tám giờ bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, mười giờ đi chợ chuẩn bị bữa trưa, nghỉ trưa xong thì giặt đồ, đến hai giờ chiều lại chuẩn bị trà chiều…”
Tôi và Lâm Tự vừa rời khỏi Cục Dân Chính, chưa kịp nguôi cơn bàng hoàng sau khi ký đơn ly hôn, Kiều Từ Từ đã nhanh chóng chuyển hành lý vào nhà lớn của nhà họ Lâm, còn mặt dày tuyên bố rằng được mẹ chồng cho phép.
Dù sao, căn nhà đó cũng đứng tên bà.
Cô ta kéo vali vào thẳng phòng ngủ chính, sau đó không quên trừng mắt mắng tôi: “Đơn ly hôn đã ký rồi, cô còn mặt mũi gì ở lại đây? A Tự nói chỉ cần nhìn thấy cô là buồn nôn.”
Tôi còn đang bối rối không biết nên dọn đồ đi đâu thì mẹ chồng xuất hiện.
Bà nhìn tôi, nghiêm giọng: “Thập Nguyệt, con dọn lên phòng khách tầng hai đi.”
Kiều Từ Từ tưởng mẹ chồng đang đứng về phía mình, liền đắc ý nhướng mày, lén liếc tôi với vẻ khinh khỉnh.
Tôi nhìn bà mà không hiểu nổi ý định thật sự trong lòng bà là gì. Dù bà luôn nghiêm khắc, nhưng hiếm khi bộc lộ cảm xúc rõ ràng như hôm nay.
Ngay lúc đó, mẹ chồng đột nhiên quay sang Kiều Từ Từ, giọng nói bình thản nhưng lạnh lùng: “Phòng ngủ chính ở tầng một, gần bếp hơn. Mỗi sáng nhớ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.”
Sau đó bà nhìn tôi, nhẹ nhàng dặn: “Cô ta mới đến, còn nhiều điều chưa quen, con viết giúp nó một thực đơn bữa sáng đi.”
Kiều Từ Từ tái mặt: “Mẹ… con không biết nấu ăn. Mấy chuyện đó trước giờ đều là Thập Nguyệt làm mà?”
Mẹ chồng lập tức sửa lại cách xưng hô: “Thập Nguyệt giờ là con gái mẹ, cũng là em chồng của cô. Phiền cô tôn trọng em mình.”
“Việc chăm con có thể thuê bảo mẫu mà...” Kiều Từ Từ lầm bầm. “Nhà giàu bây giờ ai mà không thuê bảo mẫu chứ...”
Ánh mắt mẹ chồng chợt nghiêm lại: “Ở căn nhà này, việc nhà là trách nhiệm của con dâu. Mẹ không thích người ngoài nhúng tay vào. Nếu không thích thì dọn ra ngoài, mẹ không giữ.”
“Con... con hiểu rồi, mẹ.” Kiều Từ Từ ngượng ngùng gật đầu.

Ta Trùm Cung Đấu, Thế Tử Cao Quý Cũng Phải Cúi Đầu Xưng Thần
Thế tử quyền cao chức trọng × (giả) đóa bạch liên ôn nhu ngọt ngào】
Kiếp trước, ta bị ép nhập cung, đánh bại toàn bộ phi tần trong hậu cung, cuối cùng ngồi lên vị trí hoàng hậu.
Mãi đến lúc sắp chết, ta mới biết, hóa ra mình chỉ là viên đá lát đường để Hoàng thượng đưa Bạch Nguyệt Quang lên ngôi.
Mà đích tỷ rõ ràng có mối nhân duyên cực tốt, lại chê bai hầu phủ, chẳng được thế tử cùng dưỡng tử thương yêu, cuối cùng rơi vào cảnh bị ruồng bỏ.
Không ngờ, chúng ta lại cùng lúc trọng sinh, đích tỷ chủ động đề nghị đổi gả!
Đêm tân hôn, giọng nói lạnh băng của người nam nhân kia vang lên:
“Chúng ta không có tình cảm, ta cũng sẽ không chạm vào nàng.”
Ta khẽ nâng mắt, dịu dàng ngoan ngoãn đáp:
“Được, nghe theo phu quân.”
Đối diện, người nam nhân thoáng sững sờ, trông thấy vẻ mặt hắn, khóe môi ta khẽ cong.
Giả vờ đáng thương, đóng vai hiền thục, chuyện này ta rành nhất…
Cuộc sống ở hầu phủ đơn giản, nhẹ nhõm, hằng ngày chẳng cần hao tâm đấu đá chốn cung đình.
Còn về tân lang kia? Giúp hắn vượt qua cửa ải tàn tật, sống được là đủ.
Thế nhưng dần dà, người nam nhân vốn lạnh lẽo tựa thần tiên hạ phàm ấy lại chủ động si mê quấn lấy ta.
Về sau, Hoàng đế kiếp trước cũng trọng sinh, còn muốn đoạt ta trở về hậu cung...
Người phu quân lạnh lùng ôm chặt ta trong ngực, đuôi mắt đỏ hoe:
“Tần Cửu Vi, chẳng phải nàng giỏi tính toán lắm sao? Vì sao lại không tính cả ta vào?”

TỪNG LÀ KINH HỒNG SOI MẪU ĐƠN
GIỚI THIỆU:
Sau khi giải trừ tình độc cho công tử nhà Thượng thư, ta đã cầu xin hắn đừng giết ta.
Hắn là bậc nhã sĩ xuất chúng,
Lại bị một kẻ tỳ nữ thô vụng như ta làm nhơ bẩn thân mình,
Ắt hẳn là nỗi sỉ nhục tày trời.
Thế nhưng hắn lại cười đến rơi lệ:
“Ở chốn lưu đày này, ta với nàng có gì khác biệt?”
Mãi đến ngày hôm sau, ta mới hay, tình độc là do kẻ thù hạ.
Chúng nhốt công tử vào chuồng lợn, ép hắn cùng lợn hoan lạc.
Từ ấy, hắn thay đổi.
Hắn đốt sạch thi từ,
Dốc lòng nghiên cứu kinh sách và sách lược trị quốc,
Vì một suất dự khoa cử mà không ngại quỳ gối, giúp người mang giày.
Hắn luôn bảo ta hãy chờ,
Nói rằng nhất định sẽ cưới ta.
Ta chờ hắn đỗ đạt, công thành danh toại.
Chờ hắn hồi kinh, khôi phục gia nghiệp.
Chờ hắn cưới Quận chúa, kết thân hoàng tộc.
Lần này, ta không muốn chờ nữa.
Ta hít mũi, nhẹ giọng nói:
“Ta không muốn làm thiếp thất, xin công tử hãy để ta rời đi.”

TÁI SINH, CÙNG TÁM MÈO CON KHUẤY ĐẢO TẬN THẾ
Kiều Hòa đã vật lộn sinh tồn suốt ba năm trong tận thế, trước khi chết mới biết được rằng cô em gái mà cô hết lòng yêu thương là một kẻ xuyên sách.
Không chỉ chiếm được tình yêu thương của cha mẹ và ba người anh trai, mà còn lợi dụng thân phận xuyên sách để hãm hại tám con mèo mà Kiều Hòa nuôi dưỡng đến chết!
Kiều Hòa biết rất rõ, nếu không giết chết tám con mèo mà cô nuôi, thì trong tận thế, khi động vật bắt đầu biến dị, những con mèo ấy sẽ bảo vệ chủ nhân đến cùng, và chắc chắn sẽ giẫm chết cô em gái kia dưới chân!
Sống lại một lần nữa, Kiều Hòa ngay từ đầu đã mang theo mèo và kho hàng cao cấp cắt đứt quan hệ, thề không qua lại nữa!
Không ngờ lại bị ràng buộc với【hệ thống Bỏ mặc】, chỉ cần Kiều Hòa bỏ mặc sẽ không chỉ được thưởng vật phẩm mà còn được nâng cấp dị năng liên tục.
Từ đó, Kiều Hòa bắt đầu một cuộc sống "bỏ mặc" được tám con mèo tranh giành cưng chiều ~
Còn đám người nhà cực phẩm kia thì cầu sống không được, khóc trời than đất!
Kiều Hòa tay trái cầm đồ ăn, tay phải ôm mèo, còn có dị năng khổng lồ bảo vệ, ngày tháng trôi qua gió xuôi nước thuận!
—Lưu ý trước khi đọc—
Nữ chính là người mạnh mẽ, không thánh mẫu, cũng không giết người vô tội.
Có nam chính.
Không ngược, có tình tiết vả mặt trả thù, cũng có ngọt ngào sảng khoái, lấy sinh tồn tận thế làm chính, có mô tả một chút về ẩm thực.

BẠN GÁI MA CỦA CHÀNG TRAI TRUNG KHUYỂN
Tôi mở một tiệm tạp hóa ở Địa phủ.
Địa phủ không có nguồn hàng, tôi chỉ có thể nhờ bạn trai dương gian của mình, xin anh ấy đốt một ít xuống cho tôi.
Một tháng sau, bạn trai tôi tức điên lên: “Chết rồi ở dưới đó chơi vui lắm hả, mấy cái thứ này, sao lúc còn sống em không nghĩ đến chuyện thử với anh?”

HỆ LIỆT KẺ TRỘM MỆNH
Tôi mở kênh livestream để xem bói miễn phí cho mọi người. Ấy thế mà liên tiếp gặp phải những người có số mệnh đứt đoạn.
Có người mù lòa, người thì câm nín, thậm chí có người còn liệt cả người. Điểm chung của họ là đều đã sử dụng phép “kéo dài sinh mệnh”. Những người này trong giới chúng tôi gọi chung là 'Kẻ trộm mệnh'.

NGÔI NHÀ MA CỦA TÔI CÓ MA THẬT
Sau khi đạo quán đóng cửa, tôi mở một ngôi nhà ma. Toàn bộ ma quỷ trong đó đều do tôi đích thân bắt về.
Cho đến một ngày nọ, có một du khách ôm lấy con ma NPC của tôi và gào lên: “Mẹ ơi! Con nhớ mẹ quá mẹ ơi!”
Thôi rồi, tiêu rồi!!!

Ván Cờ Định Mệnh
Triệu Hoa Hoa – một cô gái mồ côi, xuất thân nghèo khó, tưởng chừng sẽ mãi sống cuộc đời tầm thường. Thế nhưng, số phận lại xô đẩy cô bước vào thương trường khốc liệt, nơi quyền lực, tiền bạc và âm mưu đan xen.
Cô từng yêu Trần Thừa Hạo – người đàn ông tài phiệt lạnh lùng nhưng mang trái tim ấm áp. Thế nhưng, tình yêu ấy lại bị chia cắt bởi sự xuất hiện của Từ Lạc Tâm – người phụ nữ cao ngạo, đầy mưu mô, kẻ không ngại dùng thủ đoạn để cướp đi tất cả. Phó Uyển Dao, Lục Hoài An, cùng những con người khác trong vòng xoáy quyền lực, mỗi người một bí mật, một toan tính, đưa Hoa Hoa vào vô số bi kịch.
Từ một cô gái yếu đuối, Hoa Hoa dần đứng dậy, từng bước trở thành chủ tịch Thiên Kỳ, một nữ tài phiệt khiến thương trường khiếp sợ. Nhưng khi sự thật về thân thế hé mở, cô mới biết mình là đứa con thất lạc của Triệu gia quyền thế. Trở về gia tộc, cô ngỡ rằng sẽ được yêu thương, nào ngờ chỉ là một quân cờ để che giấu sĩ diện dòng họ.
Trong bóng tối, âm mưu, phản bội và tình yêu đan xen, Hoa Hoa chỉ có một người tri kỷ duy nhất – Liễu Thanh Trúc, cô gái nhỏ bé của Liễu gia hùng mạnh. Nhưng ngay cả tình tri kỷ ấy, cuối cùng cũng tan biến trong máu và nước mắt…
Trên đỉnh cao, Hoa Hoa có tất cả: quyền lực, tài sản, danh vọng, sự công nhận. Nhưng đổi lại, cô mất đi tình yêu, mất đi tri kỷ, mất đi hơi ấm của một trái tim từng khao khát yêu thương.
💔 Đây là câu chuyện của tình yêu không trọn vẹn, của những âm mưu hiểm độc, của sự kiêu hãnh và bi thương:
Một tình yêu sâu đậm nhưng không duyên phận.
Một tình bạn tri kỷ khắc cốt ghi tâm, đổi bằng sinh mệnh.
Một hành trình vươn lên giữa hãm hại, phản bội và máu nước mắt.
🌙 Và cuối cùng, trong tiếng tung hô của thiên hạ, Triệu Hoa Hoa chỉ còn lại một câu hỏi đau đớn:
“Đỉnh cao này… rốt cuộc là vinh quang hay địa ngục?”
Hyn Nhi (Giang Vân Tinh)

Khốn Hạc
Ta trời sinh lạnh lùng vô tình.
Dẫu là công chúa, nhưng ai ai cũng chán ghét, sợ hãi.
Chỉ có a hoàn A Tình không sợ chết, mỗi ngày đều khen ngợi ta.
Vì nàng, ta học cách mỉm cười, học làm một người tốt.
Thế nhưng vào ngày phụ hoàng ban hôn, nàng lại bị ngũ muội gọi đi, bị làm nhục mà chết.
Chỉ vì phò mã được ban cho ta, vốn đã sớm là người mà ngũ muội coi trọng.
Thậm chí khi ta xách đao xông tới, nàng vẫn cười nhạo.
“Chỉ là một a hoàn thôi, chết thì chết, chẳng lẽ Tạ Triều Doanh còn dám giết ta đền mạng hay sao?”
Hừ.
Đền mạng ư?
Dĩ nhiên phải bắt nàng ta đền mạng.
Bởi vì mất đi A Tình, ta chẳng khác nào một con chó điên không có dây xích.
(Tên truyện: Khốn Hạc có thể hiểu là: chim hạc bị cầm tù)

TRÊN MỘT NGƯỜI
Văn án:
Kiếp trước, ta cùng thứ muội xuất giá cùng một ngày.
Ta là đích nữ, được phong làm Thái tử phi.
Nàng ta thì bị phụ thân gả cho Lại bộ Thượng thư đã hơn năm mươi tuổi làm kế thất.
Nào ngờ đến ngày đại hôn, ta lại bị nàng ta bày mưu tráo đổi.
Đợi đến khi ta chạy tới Đông cung, nàng ta đã cùng Thái tử viên phòng.
Nàng ta cho rằng, chỉ cần dựa vào dung mạo và thủ đoạn liền có thể bước từng bước lên cao.
Nhưng nàng ta đã xem nhẹ thế lực nhà ngoại ta.
Tính toán trăm đường, cuối cùng cũng chỉ rơi xuống danh phận trắc phi.
Còn ta, cả một đời này, chưa từng được Thái tử sủng ái.
Mang hư danh Hoàng hậu, giam mình trong thâm cung, hao mòn tháng ngày.
Ngày thành trì thất thủ, ta cầm kiếm tự tay đ.â.m c.h.ế.t hoàng đế và thứ muội đã trở thành Quý phi kia.
Uống xong độc dược, lại nổi lửa thiêu rụi Khôn Ninh cung của ta.
Một lần nữa mở mắt, ta thế mà lại quay về trước ngày xuất giá.
Ta mỉm cười khoác lên mình giá y, đích thân tiễn thứ muội tiến vào Đông cung.
Kiếp này, đến lượt ta trở thành kẻ bày trận trên bàn cờ.