Vả Mặt
Tuyến truyện tập trung vào quá trình nhân vật chính từ chỗ bị coi thường, khinh miệt trở thành kẻ mạnh mẽ, thành công và “vả mặt” những kẻ từng hãm hại, chế giễu. Đọc thể loại này thường rất hả hê, sảng khoái.
Truyện mới cập nhật

Xuyên vào nữ chính truyện ngược, Ta ngược tất cả trừ ta
Nghe đồn, mệnh ta vướng chữ ngược, là nữ chính truyện ngược.
Ấy thế mà lại bị nuôi thành một kẻ "gai góc".
Mười năm ta như một, rèn luyện thân thể, tu tập công pháp.
Chỉ chờ truyện ngược mở màn.
Cuối cùng, nam chính lệnh cho ta vào đầm rồng hang hổ lấy thuốc, cứu bạch nguyệt quang của hắn.
Phụ mẫu ruột đòi ta mổ đan điền, lấy linh căn tặng cho thiên kim giả.
Đám sư huynh sư đệ óc tàn nhìn đâu đâu, hùng hùng hổ hổ trách ta bắt nạt tiểu sư muội của chúng.
Ta giận đến dựng mày, mắt hổ trợn trừng, chân đá nam chính, tay xé đồng môn, nắm đấm to như cái nồi đất nện xuống tới tấp.
「Tổ cha cái truyện ngược, cũng dám xả hơi lên đầu bà!」
「Thôi vậy, ngược người khác cũng là ngược! Đã thế thì bà đây chống mắt lên xem, lũ ranh con các ngươi, bao giờ mới gọi ta một tiếng "Nương"!」

Sưởi Ấm Trái Tim Em
Mẹ tôi khó sinh sinh ra tôi, sau đó chỉ còn một mình tôi ở lại trong ngôi nhà có mẹ kế mà chịu khổ.
Nhưng bà có một người bạn thân giàu có, nghe nói giàu đến mức không gì sánh được.
Lúc đoàn xe đến đón tôi, tôi đang cầm một chiếc túi đi nhặt ve chai.
Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng ôm chầm lấy tôi:
"Bảo bối của dì, cuối cùng dì cũng tìm được con rồi."
Bà ấy chỉ vào chàng trai cao 1m85 bên cạnh:
"Đó là con trai của dì, đẹp trai chứ? Lấy nó đi! Như vậy dì có thể làm mẹ của con rồi."

MƯU TÍNH CỦA CHỦ MẪU
Thành hôn chưa tròn một năm, phu quân ta liền đưa Lâm Mạn Nhu đến trước mặt ta, nói muốn nạp nàng làm thiếp.
Đương nhiên là ta không chấp thuận.
Lâm Mạn Nhu cậy được sủng ái, liền kiêu ngạo ngang ngược, cùng ta đối đầu gay gắt.
Toàn bộ hầu phủ bởi thế mà u ám hỗn loạn, gà chó không yên.
Đến cuối cùng, ta mất đi cốt nhục trong bụng, cũng mất luôn khả năng làm mẹ.
Còn Lâm Mạn Nhu… thì mất mạng.
Danh tiếng của ta cũng từ đó mà trở nên thối nát vô cùng.
Cả Thịnh Kinh đều đồn rằng: chủ mẫu của An Nam hầu phủ ngu dại hay ghen, độc ác như rắn rết.
Phụ mẫu ta vì muốn bảo toàn danh tiếng cho phủ Quốc Công, đành chủ động mở miệng, cho phép phu quân ta nạp thêm một người khác làm vợ, lại còn để nàng ta đường hoàng trở thành bình thê.
Người hắn lấy không ai khác, chính là biểu muội của hắn.
Về sau ta mới biết, người hắn chân thành yêu thương, xưa nay đều là vị biểu muội ấy.
Ta và Lâm Mạn Nhu, bất quá cũng chỉ là bàn đạp cho họ mà thôi.
Ta bị nhốt trong biệt trang, sống cô quạnh suốt ba mươi năm.
Sau đó — ta trọng sinh
...

Cô Chủ Quán Bánh Bao Và Nữ Chủ Căng-tin
Tôi đã bán đồ ăn sáng ở cổng bệnh viện suốt ba năm.
Bánh bao rau năm hào, cháo hai hào lại còn cho ăn thêm thoải mái.
Hôm đó, có người vu oan tôi dùng bánh bao đông lạnh sẵn để lừa gạt mọi người.
Khách đứng quanh cũng hùa theo chỉ trích:
“Ngày nào chúng tôi cũng ăn bánh bao nhà bà, bà làm vậy không phải hại người sao?”
“Kiếm tiền thất đức thế này, cả nhà bà sớm chết hết cho rồi!”
Họ càng nói càng kích động, cuối cùng lao vào đập nát cả quầy hàng của tôi.
Được thôi, đã không ăn bánh bao năm hào thì sau này đành ăn loại mười tệ vậy.

Khi Gió Qua Nhà Cũ
Sau khi tôi thuê bảo mẫu nam…
Mẹ chồng mắng tôi là đồ k/ỹ n/ữ, h/án/g không chịu khép.
Tôi cười, đưa cho bà một quả vải:
“Mẹ cũng thèm à?”
Cho đến khi camera ghi lại được bộ mặt thật của chồng tôi, tôi mới hiểu —
Cuộc hôn nhân này, ngay từ đầu, đã là một trò lừa.

A Trạch
A Trạch
Sau khi tôi thuê bảo mẫu nam…
Mẹ chồng mắng tôi là đồ k/ỹ n/ữ, h/án/g không chịu khép.
Tôi cười, đưa cho bà một quả vải:
“Mẹ cũng thèm à?”
Cho đến khi camera ghi lại được bộ mặt thật của chồng tôi, tôi mới hiểu —
Cuộc hôn nhân này, ngay từ đầu, đã là một trò lừa.

Nhớ Mãi Người Thương
Nhớ Mãi Người Thương
Em gái tôi khinh thường vị hôn phu của mình chỉ là một kẻ nghèo túng.
Vì vậy, cô ấy đã bày mưu để Châu Lăng Xuyên và tôi xảy ra chuyện.
Sau đó cô ta giả vờ hoảng loạn, nhân cơ hội trốn ra nước ngoài.
Châu Lăng Xuyên lại đinh ninh rằng mọi chuyện đều do tôi sắp đặt.
Anh ta giả vờ kết hôn với tôi.
Nhưng đến khi danh tiếng đã đạt được, anh ta chặn đường của tôi, khiến tôi ngã xuống nước trong mùa đông giá rét cho đến khi mất con.
Ngày tôi bị bắt cóc, Châu Lăng Xuyên đã gác máy với bọn bắt cóc, quay người để đón em gái tôi vừa về nước.
Lần nữa mở mắt, tôi trở về ngày hôm anh ta bị bỏ thuốc, tránh được tất cả những bi kịch này.
Nhưng sau đó, Châu Lăng Xuyên lại nắm chặt tay tôi, giọng run rẩy: “Đêm đó… vốn dĩ phải là em!”

Khi Bố Mẹ Livestream “Cải Tạo” Tôi
Khi Bố Mẹ Livestream “Cải Tạo” Tôi
Mẹ tôi vì bảo vệ tôi mà ly hôn với ba.
Bà dắt tôi chuyển đến sống trong một căn hầm tồi tàn.
Ngày nào cũng đi sớm về khuya, làm việc quần quật để nuôi tôi ăn học.
Tôi luôn thấy day dứt.
Sau giờ học liền đi làm thêm để san sẻ gánh nặng với mẹ.
Cuộc sống nghèo khổ, vất vả.
Nhưng lòng tôi luôn ngập tràn biết ơn mẹ.
Cho đến một ngày, đứa em trai đã lâu không liên lạc bất ngờ gửi tin nhắn cho tôi:
“Chị ơi, mau mở ra đi, cuộc sống luôn đầy bất ngờ mà!”
Tôi nhíu mày, tiện tay bấm vào đường link nó gửi.
Màn hình hiện lên một trang livestream, đang đứng đầu về lượt xem.
Tiêu đề rành rành đập vào mắt:
“Kế hoạch cải tạo người chị, Ngày thứ 123 của năm thứ 7.”

Toan Tính Của Bà Nội
Toan Tính Của Bà Nội
Bà nội tôi từng suýt chút nữa hại ch/ết tôi.
Mẹ tôi từng tuyên bố rằng, nếu bà ta còn dám bước chân vào nhà thêm một lần nào nữa, bà ấy sẽ ly hôn với bố tôi.
Bố tôi khi ấy thề sống thề ch/ết rằng sẽ không bao giờ có chuyện đó.
Vậy mà chưa được nửa năm, trí nhớ của ông ấy lại “vô tình” gặp sự cố.
Mẹ vừa mới nói tuần sau sẽ đi công tác hai tháng.
Chân trước mẹ tôi còn chưa rời khỏi cửa, chân sau bố tôi đã lén đón bà nội về nhà.
Ông ta vừa xoa đầu tôi vừa dịu giọng giải thích:
“Bà nội dạo này sức khỏe không tốt, phải đến bệnh viện kiểm tra.Bố lại bận việc, không chăm lo cho con được, để bà nội nấu cơm cho con ăn cũng tiện.”

Xin Lỗi, Em Không Còn Yêu Anh Nữa
Xin Lỗi, Em Không Còn Yêu Anh Nữa
Sau khi mang thai, tôi thấy thèm ăn món bạch tuộc viên trước cổng trường đại học nên bảo chồng lái xe đưa tôi đi mua.
Xếp hàng hơn mười phút, phần cuối cùng lại bị một cô gái chen ngang mua mất.
Tôi không vui, kéo cô gái lại chất vấn tại sao lại chen hàng.
Cô lập tức lau nước mắt, khóc sụt sịt: “Chị ơi! Chị đừng làm khó em, em phải vội đi học.”
Tôi còn chưa kịp mở miệng tiếp thì chồng tôi – người vừa quay lại sau khi đỗ xe lại chen ra khỏi đám đông đang vây xem rồi kéo tôi đi: “Buổi sáng sớm không yên, đòi đi ăn mấy viên bạch tuộc này làm gì!”
“Giờ còn gây khó dễ cho một nữ sinh! Em không thấy mất mặt à? Em càng lúc càng vô lý rồi!”
Trong khoảnh khắc đó, tôi lạnh cả sống lưng, cảm thấy người đàn ông trước mắt bỗng trở nên xa lạ.