Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

NHỮNG QUY TẮC KÌ LẠ Ở QUY HƯƠNG CƯ
Để tìm tư liệu cho tiểu thuyết mới, tôi đã đăng ký tham gia một tour du lịch đến một thị trấn cổ trong núi.
Nào ngờ, trên đường đi thì gặp phải một trận mưa xối xả.
Đường núi thì lại quanh co gập ghềnh, khó mà tiếp tục, vì an toàn nên hướng dẫn viên đành sắp xếp cho cả đoàn trú tạm ở một nhà trọ gần đó.
Chỉ là không ngờ, vừa bước vào cửa nhà trọ, bà chủ đã đưa cho chúng tôi một tờ giấy dài còn hơn cả thực đơn.
Khóe môi bà ta nhếch lên:
“Xin các vị hãy ghi nhớ và tuân thủ những quy tắc trên này. Một khi có ai mất mạng vì vi phạm quy tắc… thì quán trọ chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”
…

Sóng Cát Đêm Hè
Mẹ tôi tái hôn với một đại nhân giàu đến mức đáng sợ.
Giá trị của tôi cũng theo đó mà tăng vọt.
Điểm duy nhất không tốt là, bà ấy luôn thúc giục tôi kết hôn.
“Mẹ yêu cầu không cao, tương lai ba chồng phải giàu có, tương lai mẹ chồng tính tình phải tốt.”
“Tương lai chồng thì…” bà ấy nhìn chầm chầm vào anh trai kế vài giây, “phải đẹp trai.”
Tôi: “Tìm chồng không phải là khấn nguyện…”
Đêm đó, anh trai kế ép tôi vào cánh cửa.
“Ba tôi có nhiều tiền không?”
Tôi gật đầu.
“Mẹ có dễ tính không?”
Tôi lại gật đầu.
“Tôi có đẹp trai không?”
Tôi vội vã gật đầu.
“Được, ngày mai đi đăng ký kết hôn.”
Tôi: ?

Thiên Thần Gỉa Mạo
Thiên Thần Gỉa Mạo
Hôm đó, khi bị bạn cùng lớp uy hiếp sẽ phơi bày ảnh riêng tư, tôi lặng lẽ bước lên sân thượng, định nhảy lầu để kết thúc tất cả.
Không ngờ… nơi đó đã có người đến trước.
Một cô gái đang đứng sát lan can, vừa dõi mắt nhìn xuống bên dưới vừa lẩm bẩm:
“Để xem nhảy từ vị trí nào thì hiệu ứng nổ sẽ hoành tráng nhất…”
“Tốt nhất là kéo theo con tr/à x/anh kia đi cùng, nếu không thì ít nhất cũng phải làm m/áu bắn một phát lên váy nó.”
“Hừ hừ, còn nửa tiếng nữa là tới lúc tôi ‘bắn pháo hoa’ mừng sinh nhật nó cho thật rực rỡ!”
…Còn nửa tiếng?

Mèo và bà già hàng xóm
Bà già dưới lầu ép tôi phải tặng con mèo tôi đã nuôi nhiều năm cho bà ta.
Bởi vì bà ta nghe được một bài thuốc dân gian nói rằng nước tiểu mèo có thể chữa điếc tai.
Bà ta nói, mèo chỉ là súc vật, làm gì quý bằng người.
Nhưng bà ta không biết.
Mẹ tôi cũng từng nghe được một bài thuốc, nói rằng lấy óc “dê hai chân” nấu với giun đất khô uống vào có thể chữa khỏi bệnh động kinh.
Chẳng bao lâu sau, cháu trai cháu gái của bà ta đều mất tích.

Mỹ Nhân Sứ
Làng tôi sản xuất mỹ nhân sứ.
Nhưng các cô gái trong làng đều không biết, việc nung mỹ nhân sứ không hề đơn giản.
Chị họ và tôi càng không biết, tôi và chị đều là những mỹ nhân được làng nuôi nấng cẩn thận để làm gốm sứ.
Trong tiệc sinh nhật mười tám tuổi của chị họ, tôi nhận được một mảnh giấy, trên đó chỉ có một chữ—— 【Chạy】.

Nữ Chính Truyện Ngọt Đã Thức Tỉnh
Nữ Chính Truyện Ngọt Đã Thức Tỉnh
Hồi cấp ba, tôi thế nào cũng không học giỏi bằng Kiều Tư Viễn.
Sau này, chúng tôi kết hôn, sinh một đứa con trai.
Anh sự nghiệp thành công, tôi làm toàn thời gian nội trợ.
Mẹ chồng khen tôi biết điều, mẹ ruột nói tôi số tốt.
Chỉ có em gái là bảo tôi không nên lấy chồng, sinh con quá sớm.
Năm con trai năm tuổi, trong buổi tiệc sinh nhật, thằng bé lại hỏi thẳng:
“Mẹ là đ/ồ ng/ốc, đến một công việc cũng không có, sao bố lại lấy mẹ?”
Đầu tôi như muốn nổ tung.
Rõ ràng lúc tốt nghiệp, tôi từng nhận được một cơ hội công việc rất tốt, tại sao lại bỏ?
Ký ức trống rỗng.
Sinh nhật năm tuổi của Kiều Nặc tổ chức ở khách sạn sang trọng nhất Hàng Thành.
Mọi việc đều do một tay tôi lo liệu.
Còn Kiều Tư Viễn, với tư cách làm cha, chỉ cần từ lịch trình bận rộn bớt ra một tiếng để đến tham dự.
Trong bữa tiệc, có người khen:
“Con dâu nhà họ Kiều thật hiền thục.”
…

TỲ NỮ THANH HÒA
Năm đại nạn hoành hành, phủ Trấn Quốc công thu mua nha hoàn xung hỷ.
Bát tự của ta hợp mệnh.
Chỉ năm lượng bạc, phụ thân liền hớn hở đem ta bán đi.
Đêm thứ ba nhập phủ, thế tử gia liền tắt thở.
Đám nha hoàn xung hỷ như ta, toàn bộ đều phải tuẫn táng theo.
Trong linh đường, tử khí nặng nề, ta quỳ gối trên nền gạch lạnh như băng, chẳng khác nào một người giấy đợi châm lửa thiêu.
Không cam lòng.
Thật sự không cam lòng.
Sống đến mười sáu tuổi, chưa từng nếm qua vị thịt, chưa từng cài hoa nhung, đến tay nam nhân còn chưa từng chạm, vậy mà phải chết một cách hồ đồ như vậy sao?
Dựa vào đâu?
Chỉ vì ta là cỏ dại trong bùn, chết rồi còn phải lót đáy quan tài cho bậc quý nhân sao?
Giận dữ bốc lên trong gan.
Dù sao cũng là cái chết, làm quỷ cũng phải nếm thử mùi đời một lần.
Ta bóp mở đôi môi lạnh băng của thế tử, cúi người xuống — hung hăng truyền mấy ngụm khí vào đôi môi tái nhợt ấy!
Môi hắn như băng vụn, vẫn còn vương chút mùi thuốc.
Dẫu có làm quỷ, cũng chẳng thiệt thòi.
Chính lúc ta còn đang thưởng thức hương vị ấy, cổ họng của vị “người chết” kia khẽ động.
Ngay sau đó,
Lồng ngực nhẹ nhàng phập phồng một cái!
Ta… ta vậy mà thật sự… đã dùng một nụ hôn… cứu sống thế tử gia tôn quý này rồi sao?!
...

Hoa Hồng Trái Mùa
Tạ Thần căm ghét nhất là kẻ đào mỏ, vì thế anh giấu đi thân phận thật, bắt đầu yêu tôi – một nữ sinh nghèo.
Đúng như anh mong muốn, tôi ngoan ngoãn, chăm chỉ, chưa từng đòi hỏi một món quà nào.
Cho đến khi vì tiền phẫu thuật của mẹ, tôi chạy khắp nơi vay mượn, đi làm thêm, rồi tình cờ chạm mặt anh trong một hội sở cao cấp, mới biết được thân phận thật sự của anh.
Tôi chẳng còn để ý đến gì khác.
Chỉ thấp giọng, khúm núm cầu xin anh cho tôi mượn mười vạn cứu gấp.
Anh lại lạnh lùng chế giễu, mỉa mai:
“Anh còn tưởng em khác người, thì ra lý do đào mỏ ngày càng cao minh.”
Thế nhưng ngay sau đó, anh lại quay sang vì cô thanh mai mà đốt mười vạn pháo hoa mừng sinh nhật một đêm.
Tôi nuốt ngược vị đắng nơi cổ họng, lặng lẽ rời đi, không từ mà biệt.
Lần gặp lại, tôi đã trở thành nữ minh tinh sắp bước vào hàng tân nhất tuyến.
Lúc đó, tôi và cô thanh mai của anh đang cạnh tranh để giành vai nữ chính trong một dự án phim lớn.
Anh đỏ hoe mắt, ngăn tôi lại giữa đường.
Trong ánh nhìn cuồng loạn xen lẫn khẩn cầu thấp hèn, anh nghẹn giọng:
“Quay về bên anh đi.”
“Lần này, bất kể em muốn gì… anh đều sẽ bù đắp cho em.”

Áp Chế Huyết Mạch: Chị Gái Dạy Lại Em Trai Tổng Tài
Sau mười năm xa cách, thằng em trai vàng mã của tôi đã lột xác thành tổng tài bá đạo.
Còn tôi thì chẳng một xu dính túi, chỉ hy vọng có thể được nó chị hiền em hiếu.
Đứng trước cổng biệt thự nhà nó, trước mắt tôi bỗng hiện ra loạt bình luận:
【Nữ chính ngược văn sắp phát điên, bị giam cầm suốt một tháng, gầy trơ xương, nam chính bóp cằm ép ăn mà nuốt không nổi.】
【Bác sĩ gia đình ngày nào cũng bị nam chính gào bắt chuẩn bị hậu sự, đến mức tê liệt.】
【Nam chính không biết nói tiếng người, chỉ biết cưỡng ép nữ chính, cô ấy không điên mới lạ.】
【Khoan đã, sao lại có “dã nữ nhân” tìm tới cửa? Nữ chính vừa sẩy thai, giờ còn phải đấu tiểu tam, nam chính đúng là cặn bã!】
Ừ thì, cái dáng vẻ ăn mày của tôi, đúng là trông cũng hoang dã thật.
Thằng em tôi đang bóp chặt cằm một cô gái gầy yếu, ánh mắt hung ác:
“Tô Mạt! Mạng của em là của tôi, đến Diêm Vương cũng không dám động vào người phụ nữ của tôi!”
Hừ.
Cho nó vài năm yên ổn là lại quên mất thân phận rồi.
Tôi hiên ngang bước vào, ngồi phịch xuống sofa, vắt chân lên, mở miệng hô:
“Cẩu Đản, chị về rồi. Đi cắt cho chị miếng dưa hấu.”
Thằng em tôi lập tức đứng nghiêm, mắt thoáng ngây dại, đôi chân đã tự rẽ vào bếp.
Bình luận đồng loạt bùng nổ:
【Trung thành nhất vẫn là người hầu trời sinh.】

Chiến Lược Tự Chinh Phục Của Đầu Bếp
Em trai của vị hôn phu là một quý ông rất giữ gìn trinh tiết.
Nhưng sau khi anh trai anh ấy bỏ trốn khỏi hôn lễ, anh ta bị ép phải cưới tôi.
Đêm hôm đó, Thẩm Tứ Nhiên lạnh lùng đặt ra ba điều với tôi:
“Tôi chỉ đang thay anh trai tôi thực hiện cuộc hôn nhân này, ba năm sau chúng ta ly hôn.”
“Tôi có chứng sạch sẽ, chúng ta ngủ riêng.”
“Đừng gọi tôi là chồng, tôi cũng sẽ không gọi em là vợ, chỉ là đóng vai tạm thời thôi.”
Ba năm sau, tôi đưa giấy ly hôn.
Nhưng anh ấy đột nhiên đỏ mắt, vừa khóc vừa lao ra ban công:
“Đã hôn rồi, đã ngủ rồi, em nói em không chịu trách nhiệm sao? Lạy trời, anh không sống nổi!”
Tôi: ?