Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Chúng Tôi Không Cần Người Mẹ Ấy Nữa
“Mẹ gọi hai con về hôm nay là để nói chuyện tiền đền bù.”
Trước đây, nhà mẹ được đền bù, tổng cộng 640 vạn.
Mẹ liếc nhìn tôi và em gái.
“Dù sao cũng đều là con của mẹ, mẹ nào nỡ thiên vị đứa nào, tay trái tay phải đều là thịt.”
Em gái tôi là người nóng nảy, lập tức hỏi: “Mẹ, nói thẳng đi, tiền đền bù này mẹ định chia thế nào?”
Tôi cũng nhìn mẹ.
Mẹ vui vẻ vỗ tay chúng tôi, cười rạng rỡ nói:
“640 vạn này, mẹ đã chuyển cho em trai 639.99 vạn rồi, tiền đã vào thẻ của nó. Còn lại 100 tệ, hai chị em mỗi đứa 50.”
Mặt tôi và em gái lập tức thay đổi.
Đây là đang sỉ nhục ai?
640 vạn.
Mẹ không nói nửa lời đã âm thầm chuyển 639.99 vạn vào thẻ em trai.
Chúng tôi hai chị em chỉ xứng đáng chia nhau 100 tệ còn lại, chia đôi.
Hóa ra tình mẹ cũng có thể chia như vậy.
640 vạn tình thương, tôi và em gái mỗi người chỉ được 50 tệ.
Hai chị em đều biến sắc mặt.
Khà, 50 tệ, khác gì bố thí cho ăn mày?

Học Thần Hóa Trăn
Tôi bắt gặp dáng vẻ say rượu mất kiểm soát của vị học thần cao lãnh, sợ đến mức nuốt ngược lá thư tỏ tình vào bụng.
Người tôi thầm mến – bông hoa trên núi cao ấy – thế mà lại biến thành một con rắn đen nhỏ! Còn không ngừng chui rúc vào lòng tôi!
“Tôi… tôi sợ rắn…”
Tôi run như cầy sấy, cầu xin anh tha cho mình, hôm nay thực sự không thích hợp để tỏ tình.
Anh ấm ức cuộn cái đuôi lại, hơi thở nóng rực, nhưng làn da lại lạnh lẽo rùng mình.
“Đừng sợ, tôi không phải rắn.”
“… Thật sao?”
“Không tin thì em chạm thử đi.”
Sau một đêm hỗn loạn, cuối cùng tôi cũng tin.
Lục Kỳ Dã quả thực không phải rắn.
Mà là trăn.

Phong Hoa Dĩ Tận
1
Trong thư phòng mà phu quân chưa từng cho ta tùy tiện động tới, ta phát hiện trong mật các có một hộp son phấn thượng hảo hạng, mang hương Tô Hợp.
Ta không lộ nửa phần thần sắc, chỉ lặng lẽ thay thứ son kia bằng phấn Đào Hoa Huyễn – loại bột chạm da tất sinh lở loét, ngứa ngáy khó lành.
Hai ngày sau, từ gian phòng bên truyền ra tiếng kêu thảm thiết.
Vị biểu muội vốn yếu đuối nương nhờ trong phủ, soi gương điểm trang,
dung nhan liền nát vụn.
Khuôn mặt từng kiều diễm giờ đầy vết đỏ loang lổ, lở loét khó coi.
Phu quân ta – Tống Thiếu Khanh, nay vừa thăng chức Viên ngoại lang bộ Lại, được Thánh thượng sủng tín.
Gần đây triều chính rườm rà, ngày nào chàng cũng khuya mới về.
Đêm ấy, nguyệt quang trong trẻo phủ khắp sân.
Ta nghe tiểu đồng ngoài hiên bẩm khẽ:
“Bẩm phu nhân, gia đã về, nhưng vừa vào thư phòng.”
Ta vội múc bát canh gà hầm nhân sâm đã ninh cả ngày, cẩn thận đặt vào khay, mong để chàng bồi bổ.
Ánh nến mờ mờ từ thư phòng hắt ra.

Vả Mặt Bạch Nguyệt Quang Đạo Văn
Vả Mặt Bạch Nguyệt Quang Đạo Văn
Sau khi bị cả mạng xã hội tẩy chay vì sự cố đạo văn, tôi tuyên bố giải nghệ ngay tại buổi họp báo.
Bạn trai tôi – người đang giận dữ lên án tôi – lập tức sững sờ.
“Em làm gì thế? Không phải em còn phải trả một đống nợ sao?”
Còn “bạch nguyệt quang” của hắn – kẻ bị cho là nạn nhân trong vụ đạo văn – cũng hoảng hốt.
“Vi Vi, cậu không cần phải tự trừng phạt mình như vậy. Mình đồng ý cho cậu một cơ hội bắt đầu lại.”
Tôi nhìn những tia sáng lóe lên liên tục từ các ống kính, sắc mặt không hề dao động.
Kiếp trước, hai người bọn họ vừa nhục mạ tôi, vừa âm thầm câu kết, đánh cắp toàn bộ tác phẩm tôi khổ sở viết nên.
Cuối cùng, những lời văn tôi dành cả thanh xuân tạo nên lại trở thành huy chương vinh quang của “thiên tài văn học” Tần Nhược Nhược.
Kiếp này quay lại, tôi chẳng buồn tranh cãi, trực tiếp hủy bỏ bút danh mình đã dùng suốt sáu năm.

Thay muội gả hòa thân, Nhiếp chính vương hối không kịp
Thay muội gả hòa thân, Nhiếp chính vương hối không kịp
Trước ngày đại hôn một ngày, ta chủ động xin chỉ gả xa sang Bắc Ngụy.
Bởi kiếp trước, vị hôn phu của ta – Nhiếp chính vương Thẩm Dự – lại chọn gả muội muội cùng cha khác mẹ của ta đi hòa thân.
Nhưng kiệu hoa vừa đến biên cảnh, nàng liền lập tức t ự v/ẫ .n ngay trước mặt sứ đoàn.
Nàng nói, đời này nàng chỉ yêu một mình Thẩm Dự, thà ch .t chứ tuyệt không gả cho kẻ khác.
Cái ch .t ấy phá vỡ bang giao hai nước, Bắc Ngụy lập tức kéo quân áp sát biên giới.
Vị hôn phu của ta khi ấy chỉ hơi cau mày, vẫn chuẩn bị đại hôn như không có chuyện gì xảy ra.
Mãi đến khi bái đường, hắn mang theo mấy vạn tinh binh thẳng tiến vào cung, m/á u chảy thành sông.
Đệ đệ mới 10 tuổi của ta bị ch é/m đến thân thể n/át//v ụ.n, còn ta thì rơi vào đại lao, chịu đủ mọi cực hình.
Hắn ôm th i t h //ể của ta và A đệ, ném xuống trước mộ muội muội, rồi ôm bia mộ mà gào khóc:
“A Dữu, đều là do Hạ Minh Châu chiếm vị trí trưởng công chúa, bằng không ta sao lại bỏ lỡ nàng?
Bây giờ ta đã đưa nàng xuống gặp muội, kiếp sau chúng ta nhất định sẽ nên duyên.”
Sau đó hắn lên ngôi, trở thành “minh quân si tình” được ca tụng muôn đời.
Còn ta và A đệ lại bị hậu thế khắc sâu hai chữ “ác độc”, ngàn năm bị người đời nguyền rủa.
Mở mắt ra, ta trở về đúng ngày trước khi hòa thân.
Lần này, ta xé nát thánh chỉ để muội muội đi thay, không chút do dự bước lên kiệu hoa.

TƯỚNG QUÂN PHU NHÂN ĐỀU RẤT QUÝ MẠNG
Tướng quân đã trở về, lại còn mang theo một nữ tử mang thai!
Khi nghe tin ấy, ta liền vội vàng lao về phía trước phủ, gấp gáp đến nỗi đánh rơi cả một chiếc hài thêu.
Tướng quân một thân sương gió, từ xa đưa mắt nhìn ta. Ánh mắt chúng ta giao nhau, lệ nóng chan hòa.
Cuối cùng… mẫu thân của tên đó, chúng ta cũng đã tìm thấy rồi!
…

Năng lực nhìn thấu
Bỗng nhiên, tôi có thể nhìn thấy thuộc tính ẩn của mọi vật thể.
Trên đầu bạn trai đại gia của bạn thân hiện rõ mấy chữ: “Đã có vợ, nợ 3 triệu.”
Còn trên đầu bạn trai nghèo của tôi lại hiện: “Thiếu gia 10 tỷ.”

Cưới Nhầm
Cưới Nhầm
Nhiệm vụ thất bại, trước khi bị x/óa tôi hỏi hệ thống:
“Bây giờ tôi có thể nói cho nam chính biết thân phận thật của mình không?”
“Được.”
Tôi chậm rãi cởi đồ, đứng trước mặt Lục Kính Diệu.
“Xin lỗi, đã lừa anh, thực ra em là con gái.”
Lục Kính Diệu trợn mắt nhìn. Anh cũng thật tội nghiệp, đấu với nhau mấy năm trời mới biết kẻ thù truyền kiếp lại là con gái.
Trong ánh mắt kinh ngạc của anh, tôi an tâm nhắm mắt, đón chờ c/ái c/h/ết.
Nhưng tôi không ch/ết — tôi lại một lần nữa trở về thế giới này.
Hệ thống xin lỗi rồi nói:
“Khi cô ch/ết, tiến độ nhiệm vụ bỗng dưng tăng vọt, để bù đắp cho cô, cho cô cơ hội hồi sinh.”
“Giờ thân phận của cô là một quả phụ nhà giàu, chồng không về nhà, tiền tiêu thoải mái loại đó.”
Tôi gật đầu: “Tốt đấy, cuộc sống mơ ước. À, chồng không về nhà của tôi tên gì?”
“Lục Kính Diệu.”

Tạm Biệt Vai Phụ, Chúc Em Rực Rỡ
Tạm Biệt Vai Phụ, Chúc Em Rực Rỡ
Tôi mang bài tập đến cho anh bạn thanh mai trúc mã đang bị sốt, thì đột nhiên một dòng chữ nổi lướt ngang qua trước mắt:
【Chính là đêm nay, nữ phụ bị nam chính là/m cho mang thai, đến kết cục thì ch .t trên bàn mổ của một phòng khám nhỏ.】
Tôi ch .t sững tại chỗ.
Ngay lúc đó, cánh tay rắn rỏi của Giang Dã bỗng siết lấy eo tôi.
Cằm anh tựa lên vai tôi, giọng nói khàn khàn đầy uể oải và mập mờ:
“A Vụ, anh thấy khó chịu quá, đêm nay ở lại với anh nhé.”

Tôi có vóc dáng của cá koi
Vào ngày sinh nhật 20 tuổi, tôi có được thể chất cá chép may mắn.
Người càng đối xử tốt với tôi thì càng gặp may.
Người đối xử tệ với tôi thì càng gặp xui.
Thế là, cô bạn thân bị gãy răng cửa, bạn trai thì gãy chân, còn kẻ thù không đội trời chung lại trúng số.