Cổ Đại
Truyện lấy bối cảnh xã hội phong kiến phương Đông xưa cũ. Nội dung thường xoay quanh cuộc sống cung đình, chiến tranh loạn lạc, giang hồ, quan trường, hay những mối tình đầy trắc trở của vương gia, tiểu thư, hoàng đế, mỹ nhân. Người đọc sẽ được đắm chìm trong không khí cổ kính, trang nghiêm, nhưng cũng không thiếu bi thương và sóng gió.
Truyện mới cập nhật

Con Cờ Trong Tay
Con Cờ Trong Tay
Mười tuổi năm ấy, cả nhà ta bị di/ệt môn.
Bọn sát thủ kia, để trừ hậu hoạn, không tha một ai, đến cả gà chó cũng chẳng để lại. Bọn chúng lục tung khắp nơi, đứa con trai nào còn sống đều bị lôi ra sát hại, trứng gà cũng bị lắc cho vỡ lòng đỏ, giun đất thì ch/ém dọc thân, ngay cả ổ kiến cũng bị đổ nước sôi.
Cuối cùng, bọn chúng phát hiện ra ta – một tiểu cô nương xinh đẹp.

Kiếp Nạn Của Diễm Quân
Trước ngày đại tỷ xuất giá, nàng đem ta gả cho tên nô tài xấu xí nhất trong phủ.
Không ngờ, nô tài ấy sau lại tòng quân chinh chiến, nhờ công lao bình loạn mà được phong làm Nhất tự Tề Vương.
Ta cũng vì thế mà trở thành vương phi tôn quý nhất thiên hạ.
Còn đại tỷ, sau khi gả đi mới phát hiện —— Thái tử căn bản không ưa nữ nhân, ba năm lạnh nhạt, chưa từng sủng ái lấy một lần. Đến một hôm say rượu, hắn nổi cơn điên, đốt sạch hậu viện.
Đại tỷ vì thế mà ch .t cháy trong bi/ển lửa.
Sau đó, chủ mẫu cũng hóa điên, chịu không nổi cảnh con gái thảm tử mà ta lại hiển quý vô song, trong lòng sinh hận, tìm được cơ hội liền kéo ta cùng ch .t.
Chờ ta mở mắt, đã trở lại ngày đại tỷ sắp xuất giá năm xưa.
Chỉ thấy nàng ôm chặt lấy tên nô tài xấu xí kia, không chịu buông tay.
“Ta không muốn làm Thái tử phi.”
“Ta muốn gả cho hắn.”

Thiên Mệnh Như Ngã
Giới thiệu:
Năm ta vừa đăng cơ, một linh hồn từ thế giới khác tự xưng là “nữ hoàng công lược” bất ngờ xuất hiện và ch/iếm đ/oạt thân thể ta.
Nàng ta xây dựng hậu cung và si mê nhìn chằm chằm vào những gương mặt tuấn tú.
Nàng ta chế giễu: “Làm nữ đế thì có ý nghĩa gì? Chinh phục thiên hạ không bằng chinh phục đàn ông.”
Nàng ta dùng thân phận của ta để hạ mình, ân cần hỏi han, tỏ vẻ nịnh nọt, đầy vẻ xấu xí với đám nam nhân.
Cho đến khi nhiệm vụ công lược thất bại.
Ta mở mắt.
Tiểu thái giám vội vã chạy đến báo cáo: “Bệ hạ, Chu thị khanh và Liễu thị khanh lại gây sự rồi, người mau đi dỗ dành họ đi ạ.”
“Giet.”
“Người, người nói gì cơ?”.
“Chu Sam và Liễu Phi Chi, ban chet.”
Ta chân trần bước ra từ sau tấm màn màu vàng, ánh mắt khẽ nheo lại.
“Còn cả ngươi nữa.”

Dưới Bóng Hoa Quỳnh
Dưới Bóng Hoa Quỳnh
Vì một cây trâm cho tỳ nữ, Mạnh Huyền Chu bắn ta ng/ã ngựa.
Từ đó, ta không còn oán trách, cũng chẳng buông lời chất vấn, chỉ bình thản đề xuất lui hôn.
“Hủy hôn chỉ vì một cây trâm sao?”
“Chỉ vì một cây trâm, đúng vậy.”
Hắn lặng im hồi lâu, rồi bật cười khinh miệt:
“Lần này ngươi ráng có chút cốt khí, đừng như mười ngày tám bữa trước lại khóc lóc đến cầu xin ta.”
“Cả kinh thành ai mà chẳng biết ngươi là miếng cao da chó dính lấy ta, mười ngày không nói chuyện đã là chiến tích cao nhất đời ngươi rồi đó, cố gắng lên nhé!”
Mười năm tình nghĩa thanh mai trúc mã, ta thật sự từng chạy theo sau hắn, đuôi ngoắc mừng rỡ.
Nhưng lần này, ta không cần nữa — thật sự không cần nữa rồi.
Sau khi bị ngã ngựa, ta được công chúa cứu.
Điều kiện là phải thay nàng viễn gả tới Lạc Xuyên.
Ngày thành thân vừa hay là mười ngày sau.

Kiếp Này Xin Trả Lại Chàng
Kiếp Này Xin Trả Lại Chàng
Cả một kiếp này, ta nhọc lòng mưu tính, cuối cùng cũng có được Thẩm Hàn Chu — nhưng kết cục lại chỉ là một đôi oán lữ gắn bó trong oán hận.
Kẻ hắn thật lòng yêu luôn là vị giả thiên kim kia — người đã cướp đi mười mấy năm phú quý vốn nên thuộc về ta.
Thế nên, hắn hận ta.
Hắn hận ta khiến muội muội thanh mai của hắn trở thành kẻ ngây dại.
Hắn càng hận ta vì bao nhiêu tội nghiệt, để rồi Thẩm gia vì ta mà rơi vào cảnh nhà tan cửa nát.
Ấy vậy mà, đến phút cuối cùng — người quỳ nơi bậc ngọc lại chính là hắn.
Dùng cả tính mạng của mình, chỉ để đổi lấy cho ta một con đường sống.
Khi ấy hắn nói:
“Giang Yến Nguyệt, nếu thời gian có thể quay ngược lại…”
“Ta thà rằng hôm ấy đã không đưa tay kéo nàng vào đời mình.”
Khi một lần nữa mở mắt, ta đã trở về thời điểm năm ấy — lúc vừa mới được đón trở về Thượng thư phủ.
Trước mắt ta là một thiếu niên trẻ tuổi, đôi mắt ôn hòa, nét mặt hiền lành.
Chính là Thẩm Hàn Chu.
Kiếp này, ta nguyện buông tay. Để hắn được bình an, không vướng vào ta nữa.

TÁI GIÁ VÀO HẦU PHỦ
Năm ta xuyên đến cổ đại, đã ba mươi tư tuổi.
Dưới gối chỉ có một cô con gái, vừa mang theo mười dặm hồng trang rực rỡ, gả vào Hầu phủ.
Ta góa bụa đã lâu, vốn chỉ định lặng lẽ nuôi mấy tiểu lang quân xứ Tây Vực, nương nhờ chốn này sống những ngày tháng an nhàn tới bạc đầu.
Nào ngờ nửa năm sau, con gái ta lại khóc lóc viết thư gửi tới:
【Mẫu thân ơi, trong lòng tiểu Hầu gia chỉ có biểu muội bạch nguyệt quang, con ở Hầu phủ bị họ sỉ nhục đến mức bước đi cũng khó, xin mẫu thân nghĩ cách cứu con.】
Vốn dĩ ta chẳng cần tốn chút sức lực gì cũng được làm mẹ, nhưng con gái bảo bối của ta, sao có thể để người ta muốn bắt nạt là bắt nạt?
Thế là ta thu dọn hết thảy gia sản.
Ba tháng sau…
Ngồi trên kiệu lớn tám người khiêng, đánh trống khua chiêng, huyên náo như ngày con gái ta xuất giá.
Cũng chính thức — gả vào Hầu phủ.
...

Ánh Sáng Trên Thảo Nguyên
Khi biết mình mới là tiểu thư ruột, tôi còn đang chăn cừu trên thảo nguyên.
Giả tiểu thư cùng vị hôn phu từ trực thăng bước xuống, cau mày nhìn chằm chằm vào bãi phân bò đầy đất.
“Chị à, chắc những năm qua chị khổ lắm, bọn em đến đón chị về thành phố.”
Khổ sao?
Tôi chỉ tay về dãy núi trùng điệp phía sau lưng:
“Thấy nhiều đất như này bao giờ chưa? Đồ thành phố.”
“Thấy bò, ngựa, cừu chạy khắp núi chưa? Đồ thành phố.”
“Thấy lạc đà với lều nỉ chưa? Đồ thành phố.”
“Những thứ này, đều là của nhà tôi cả.”
Tôi nào phải cô gái nghèo, biết đâu ai giàu hơn còn chưa chắc.
Giả tiểu thư trố mắt nhìn cảnh trước mặt:
“Thành… thành phố… cái từ nghe quê ghê.”

Bảo Bối của Nương
Ngày nương ta và cha hòa ly, nương ôm lấy ta, ngẩng đầu nhìn tấm cáo thị treo trước cổng Hầu phủ.
Hầu phủ muốn chọn một vị kế thất phu nhân, cũng là muốn tìm cho tiểu thế tử một người mẹ kế.
Trước cổng Hầu phủ, từng hàng tỷ tỷ trẻ tuổi, dung mạo như hoa, đang chờ các lão nhân trong phủ đến xem mặt, mong được chọn vào để hưởng phú quý.
Ca ca và phụ thân cười nhạo nương, nói nàng vọng tưởng si mê:
“Đàn bà quá tuổi mà còn muốn tái giá, lại còn vác theo đứa con riêng như cái gánh nặng, thật chẳng biết xấu hổ.”
“Sang Chi, ngươi tưởng gả vào Hầu phủ dễ như mua người ở đầu làng sao? Kế thất và mẹ kế, có cái nào dễ làm đâu?”
Ta biết chính ta là gánh nặng khiến nương khó tái giá, khóc đến nỗi thở không ra hơi:
“Ma… má, là Đào Đào liên lụy, người đừng lo cho Đào Đào nữa.”
Nương khom người xuống, dịu dàng lau nước mắt cho ta, kiên định trấn an:
“Đào Đào không phải gánh nặng, Đào Đào là bảo bối quý giá nhất của nương.”
Quản sự của Hầu phủ, Đặng mụ mụ, cầm sổ danh sách trong tay, ngẩng cằm cao ngạo, đôi mắt sắc lạnh quét qua hàng loạt các cô nương im lặng cúi đầu. Bất chợt, bà dừng lại khi thấy nương ta đang dịu dàng lau nước mắt, dỗ dành ta, khẽ gật đầu:
“Ghi tên nàng ta lại đi, cũng có dáng vẻ của một người mẹ.”

TỲ NỮ THANH HÒA
Năm đại nạn hoành hành, phủ Trấn Quốc công thu mua nha hoàn xung hỷ.
Bát tự của ta hợp mệnh.
Chỉ năm lượng bạc, phụ thân liền hớn hở đem ta bán đi.
Đêm thứ ba nhập phủ, thế tử gia liền tắt thở.
Đám nha hoàn xung hỷ như ta, toàn bộ đều phải tuẫn táng theo.
Trong linh đường, tử khí nặng nề, ta quỳ gối trên nền gạch lạnh như băng, chẳng khác nào một người giấy đợi châm lửa thiêu.
Không cam lòng.
Thật sự không cam lòng.
Sống đến mười sáu tuổi, chưa từng nếm qua vị thịt, chưa từng cài hoa nhung, đến tay nam nhân còn chưa từng chạm, vậy mà phải chết một cách hồ đồ như vậy sao?
Dựa vào đâu?
Chỉ vì ta là cỏ dại trong bùn, chết rồi còn phải lót đáy quan tài cho bậc quý nhân sao?
Giận dữ bốc lên trong gan.
Dù sao cũng là cái chết, làm quỷ cũng phải nếm thử mùi đời một lần.
Ta bóp mở đôi môi lạnh băng của thế tử, cúi người xuống — hung hăng truyền mấy ngụm khí vào đôi môi tái nhợt ấy!
Môi hắn như băng vụn, vẫn còn vương chút mùi thuốc.
Dẫu có làm quỷ, cũng chẳng thiệt thòi.
Chính lúc ta còn đang thưởng thức hương vị ấy, cổ họng của vị “người chết” kia khẽ động.
Ngay sau đó,
Lồng ngực nhẹ nhàng phập phồng một cái!
Ta… ta vậy mà thật sự… đã dùng một nụ hôn… cứu sống thế tử gia tôn quý này rồi sao?!
...

Vấn Kim Chi
Vấn Kim Chi
Năm ấy, Tạ Trường Phong đem ta tiễn lên long sàng của Thái tử nước láng giềng.
Ta sợ hãi rụt rè, chỉ mong ôm lấy hắn:
“Trường Phong, ta sợ.”
Hắn chỉ thản nhiên cười nhạt:
“Ngươi vốn đã ngu dại, nhan sắc lại chẳng sánh được nửa phần Thanh Dao, đàn ông nào thèm đoái hoài. Hãy chờ đi, ít lâu nữa ta sẽ đến đón ngươi.”
Hắn quả thật giữ lời, đã tới đón ta.
Nhưng vì hành sự trước rồi mới bẩm báo, hắn bị Tạ gia trách phạt, bắt quỳ trước đường lớn, ép buộc cưới ta.
Người người đều tưởng hắn sẽ kiên quyết khước từ.
Nào ngờ, lại chính ta ôm bụng, lắc đầu khẽ cất tiếng:
“A Vấn sẽ không gả cho chàng.”
Hắn ngẩn người, bật cười lạnh lẽo khinh miệt:
“Ta còn chưa chê ngươi, ngươi lại vội chê ta trước…”
Lời còn dang dở, ánh mắt hắn bỗng sững lại.
Hắn nhìn thấy bụng ta khẽ nhô lên.
Trong khoảnh khắc, đôi mắt hắn đỏ bừng, gương mặt vặn vẹo dữ dội:
“Hắn… đã chạm vào ngươi rồi?”