Cổ Đại
Truyện lấy bối cảnh xã hội phong kiến phương Đông xưa cũ. Nội dung thường xoay quanh cuộc sống cung đình, chiến tranh loạn lạc, giang hồ, quan trường, hay những mối tình đầy trắc trở của vương gia, tiểu thư, hoàng đế, mỹ nhân. Người đọc sẽ được đắm chìm trong không khí cổ kính, trang nghiêm, nhưng cũng không thiếu bi thương và sóng gió.
Truyện mới cập nhật

Khoảng Trống Ký Ức
Khoảng Trống Ký Ức
Hoàng thượng chẳng may đ/ập đ/ầu, liền quên sạch ký ức về ta.
Khi ta vội vã chạy đến điện Cần Chính, nghe thấy ngài ấy giận dữ quát phụ thân ta:
“Trẫm sao có thể lập nữ nhi của lão hồ ly nhà ngươi làm Hoàng hậu!? Tuyệt đối không thể… Không được, trẫm phải phế hậu!”
Ta cố nén lệ, bước vào trong.
Ánh mắt ngài dừng lại nơi ta, lập tức hít sâu một ngụm khí lạnh:
“Người này… được lắm!”
“Trẫm muốn lập nàng làm Hoàng hậu!”
Mà ta… đã vốn là Hoàng hậu rồi: ???

Một Đời Chỉ Chọn Lê Lê
Từ nhỏ ta vốn là tính tình ôn hòa, chậm rãi.
Thuở bé lần đầu gặp tiên sinh, huynh muội tỷ muội đều tranh nhau khoe tài, chỉ có ta vẫn dửng dưng.
Đến tuổi cập kê chọn phu quân, các tỷ tỷ đều muốn gả cho công tử thừa tướng hay con cháu tướng quân. Đại nương lại hỏi, ta gả cho thư sinh nghèo kia có được chăng.
Nương ta vội vàng đưa ánh mắt ra hiệu, gấp đến mức chiếc khăn tay sắp bị vò nát.
Nhưng dưới ánh nhìn phức tạp của mọi người, ta chỉ chậm rãi thốt ra một chữ:
“Được.”
Về sau, thư sinh nghèo ấy trở thành Nhiếp chính vương.
Đang nghị sự cùng đồng liêu, chàng bỗng nhiên bật cười hỏi:
“Lê Lê à, cho nàng làm hoàng hậu để chơi có được không?”
Đám thượng thư, viện chính đều kinh hãi quỳ rạp xuống đất.
Ai nấy run rẩy đưa mắt nhìn về phía ta.
Ta ôm tiểu bạch cẩu, chỉ khẽ gật đầu:
“Được.”

Nhiếp Chính Vương Yêu Mật
Nhiếp Chính Vương Yêu Mật
Gả cho Nhiếp chính vương lạnh lùng quyền khuynh triều dã, ta đêm đêm cô độc phòng không.
Dẫu ta chủ động cầu hoan, hắn cũng coi như vô vật.
Mãi đến hôm ấy, đại tỷ tới tìm ta, ta ngang qua thư phòng.
Trong phòng bỗng truyền ra thanh âm ái muội trầm đục.
Trong khoảnh khắc, ta như rơi xuống hầm băng.
Thì ra hắn chẳng phải thanh tâm quả dục, mà là trong lòng đã sớm có người khác.
Đêm ấy, ta lưu lại hưu thư, quyết tuyệt rời đi.
Nào ngờ hắn lại lập tức trong đêm cõng ta về phủ, ép ta trên án kỷ:
“Phu nhân, bằng không nàng hãy nhìn lại cho rõ?”
Khi ấy ta mới phát hiện, khắp tường thư phòng, treo đầy xuân cu/ng đồ của ta trong đủ mọi tư thái…

Càng Thân Càng Hiểm
Càng Thân Càng Hiểm
Trước ngày thành thân, ta bị người hạ đ/ộc, thân thể tổn hại, mất đi khả năng sinh nở.
Hầu phủ vốn đã định sẵn hôn sự, lại đích thân tới cửa hủy hôn:
“Hầu phủ 3 đời đơn truyền, không thể không có đích tử kế thừa gia nghiệp.”
Lẽ ra hôm ấy là ngày chúng ta thành thân, thì hắn lại mười dặm hồng trang rước tiểu thư tướng quân phủ.
Hôm đó, người thanh mai trúc mã của ta từ biên ải vội vàng trở về, lập thệ muốn cưới ta:
“Vãn Quất của chúng ta là nữ tử tốt nhất kinh thành, ta cưới nàng.”
Ta gả cho chàng làm thê, chàng luôn yêu thương, nâng niu ta.
Thế nhưng, ta lại nghe thấy chàng cùng đại phu nói:
“Năm đó ngươi hạ độ/c, nay còn cách nào giải được không?”
Đại phu nghi hoặc:
“Nếu thế tử muốn cùng phu nhân sinh hài tử, khi trước sao lại…”
Chàng lạnh lùng:
“Nếu không hủy nàng, Giao nương sao có thể gả vào Hầu phủ?
Chỉ là… dù sao cũng lớn lên cùng nhau, vẫn có chút tình cảm.”

Trẫm Không Nuôi Trẻ Con!
Trẫm Không Nuôi Trẻ Con!
Tỷ tỷ ta làm hoàng hậu mới tròn một năm thì mất vì khó sinh. Khi ấy, ta chỉ mới tám tuổi, đã bị cha mẹ ép khoác lên mình tấm hỷ phục đỏ rực, đưa vào hoàng cung.
Ở cái tuổi vẫn cần người chăm sóc, ta lại trở thành hoàng hậu mới, làm mẫu hậu của tiểu hoàng tử.
Trong Phượng Nghi Cung, tiếng khóc của ta còn bi ai hơn cả tiếng khóc của hoàng tử nhỏ bé.
Hoàng thượng vò đầu bứt tai, kêu to:
“Thái y! Mau làm cho lỗ tai trẫm điếc quách đi thôi!”

Hoa Vô Song
Mùa đông đi săn, Ôn Diễn vội vàng cởi ngoại bào khoác lên vai tiểu thư họ Tống, y phục nàng rách, suýt nữa để lộ xuân sắc.
Để bảo toàn danh dự cho Tống Uyển Nhi, hắn tức giận xoay người, quát lớn:
“Đều quay mặt đi hết!”
Trong khoảnh khắc, ánh mắt của đám công tử tiểu thư xung quanh đồng loạt đổ dồn về phía ta, hoàn toàn khác trước.
Ôn Diễn nhận ra điều đó, chau mày, nghiêm giọng nhìn ta:
“Phụ nữ ghen tuông, vốn là một trong thất xu/ất chi tội. Chỉ là một tấm ngoại bào mà thôi, huống chi Tống cô nương chưa từng xuất giá, sao có thể khoác áo choàng của nam nhân khác. Nàng đừng quá để tâm…”
Ta siết chặt cây nỏ trong tay, lớn tiếng cắt lời:
“Nếu Ôn công tử đã hết lòng che chở cho Tống cô nương, ắt hẳn cũng chẳng nỡ để nàng chịu khuất mà làm thiếp. Thiếp thư của ngươi, sau này sẽ được gửi trả lại Ôn phủ. Hôn sự của chúng ta, từ nay chấm dứt.”
Thế gia liên hôn, là việc tốt của hai họ, sao có thể chỉ mình ta gánh lấy.
Như vậy, ta cũng sẽ không còn phải bước vào kết cục bi ai ở kiếp trước — sau khi thành thân, bị bọn họ bày mưu vu là tư thông, đến đường cùng mới phải lấy lửa đồng quy vu tận.

Kẻ Viết Số Mệnh
Kẻ Viết Số Mệnh
Ngày Cố Thạc Chi cự tuyệt hôn sự trong Kim điện, ta cuối cùng cũng đoạt lại quyền khống chế thân thể.
Hắn đứng giữa đại điện, thái độ kiên định.
“Bệ hạ! Người thần tâm niệm duy chỉ có Mạc Vũ. Thần tuyệt đối sẽ không cưới bất kỳ nữ tử nào ngoài nàng.”
Trong tiếng xôn xao khắp triều, ta khẽ day thái dương đau nhức, nhẹ nhàng cười.
“Chuẩn. Ban cho Mạc Vũ làm thông phòng của Cố thám hoa.”
Nhìn gương mặt hắn thoáng chốc tái nhợt, ta thong thả bồi thêm:
“Nhớ kỹ, là nô tịch thông phòng, vĩnh viễn không được nâng thành chính thất.”
“Cố thám hoa, còn không tạ ân ban thưởng của bản cung?”

Thái Tử Phi Đổi Mệnh
Từ nhỏ, đại tỷ ta đã được nuôi dưỡng như một Thái tử phi tương lai.
Phụ mẫu thì thiên vị, các đệ muội thì ỷ lại, ngay cả vị hôn phu vốn khắc chế nghiêm cẩn kia, cũng thường mượn cớ tới tìm ta để được gặp nàng, giải nỗi tương tư.
Đời trước, ta từng dùng cái ch .t ép buộc, cầu chút yêu thương. Đổi lại, chỉ nhận lấy kết cục đôi chân t/àn phế, bị đuổi khỏi phủ, cuối cùng chịu nhục nhã mà ch .t trong tay bọn ăn mày nơi phố chợ.
Đời này, ta sẽ không cam chịu.
Ta muốn tranh, tranh làm Thái tử phi, càng phải tranh cho được quyền lực chí tôn thiên hạ.

Phong Hoa Dĩ Tận
1
Trong thư phòng mà phu quân chưa từng cho ta tùy tiện động tới, ta phát hiện trong mật các có một hộp son phấn thượng hảo hạng, mang hương Tô Hợp.
Ta không lộ nửa phần thần sắc, chỉ lặng lẽ thay thứ son kia bằng phấn Đào Hoa Huyễn – loại bột chạm da tất sinh lở loét, ngứa ngáy khó lành.
Hai ngày sau, từ gian phòng bên truyền ra tiếng kêu thảm thiết.
Vị biểu muội vốn yếu đuối nương nhờ trong phủ, soi gương điểm trang,
dung nhan liền nát vụn.
Khuôn mặt từng kiều diễm giờ đầy vết đỏ loang lổ, lở loét khó coi.
Phu quân ta – Tống Thiếu Khanh, nay vừa thăng chức Viên ngoại lang bộ Lại, được Thánh thượng sủng tín.
Gần đây triều chính rườm rà, ngày nào chàng cũng khuya mới về.
Đêm ấy, nguyệt quang trong trẻo phủ khắp sân.
Ta nghe tiểu đồng ngoài hiên bẩm khẽ:
“Bẩm phu nhân, gia đã về, nhưng vừa vào thư phòng.”
Ta vội múc bát canh gà hầm nhân sâm đã ninh cả ngày, cẩn thận đặt vào khay, mong để chàng bồi bổ.
Ánh nến mờ mờ từ thư phòng hắt ra.

TƯỚNG QUÂN PHU NHÂN ĐỀU RẤT QUÝ MẠNG
Tướng quân đã trở về, lại còn mang theo một nữ tử mang thai!
Khi nghe tin ấy, ta liền vội vàng lao về phía trước phủ, gấp gáp đến nỗi đánh rơi cả một chiếc hài thêu.
Tướng quân một thân sương gió, từ xa đưa mắt nhìn ta. Ánh mắt chúng ta giao nhau, lệ nóng chan hòa.
Cuối cùng… mẫu thân của tên đó, chúng ta cũng đã tìm thấy rồi!
…