Cổ Đại
Truyện lấy bối cảnh xã hội phong kiến phương Đông xưa cũ. Nội dung thường xoay quanh cuộc sống cung đình, chiến tranh loạn lạc, giang hồ, quan trường, hay những mối tình đầy trắc trở của vương gia, tiểu thư, hoàng đế, mỹ nhân. Người đọc sẽ được đắm chìm trong không khí cổ kính, trang nghiêm, nhưng cũng không thiếu bi thương và sóng gió.
Truyện mới cập nhật

A Mãn Và Vị Đắng Của Hoàng Đế
Tôi sinh ra đã có thể ngửi ra thiện ác của con người.
Người tốt thì hương thơm thoang thoảng, người xấu thì hôi hám khó chịu.
Thế nhưng vị hoàng đế mà người đời đồn đại là bạo ngược tàn sát kia, khi hương khí lướt vào mũi tôi, lại chỉ là một vị đắng nhạt như dược thang.
Tôi kiễng chân đưa cho ngài một viên kẹo:
“Ngài ăn đi, ăn rồi sẽ không còn đắng nữa.”
Nào ngờ, hoàng đế lại đem tôi giữ lại trong cung, ngày ngày sai tôi ngửi hết thảy quần thần và hậu phi.
“Người này hôi thối, kéo ra ngoài.”
“Người kia cũng ôi rữa, mang đi.”
Cho đến một ngày, tôi chỉ tay vào vị đại thái giám quyền khuynh triều chính:
“Hắn thối đến mức ta chẳng mở nổi mắt!”
Hoàng đế nhìn tôi mỉm cười:
“Vậy nàng thử ngửi xem, nay trẫm đã ngọt thêm chút nào chưa?”
Tôi bị dẫn vào cung khi đầu óc vẫn còn ngẩn ngơ.
Tường cung cao quá, đỏ đến nỗi khiến người ta hốt hoảng.
Con đường dài dằng dặc, đi đến mức chân tôi mỏi rã.
Lão thái giám dẫn đường cứ bịt chặt mũi, ghét bỏ tôi bẩn thỉu.
Kỳ thực chính hắn mới hôi, mùi chua nồng thối rữa đến cực điểm.
Nhưng tôi không nói, bởi nương từng dặn: “Nhìn thấu chớ vạch trần.”
Chúng tôi dừng lại trước một đại điện nguy nga.
Thái giám the thé giọng:
“Chờ ở đây, đừng ngó nghiêng. Hôm nay thánh thượng tâm tình vui, các ngươi mới có phúc được diện thánh.”
Tôi ngoan ngoãn đứng đó, cúi đầu nhìn đôi giày rách nát của mình, trong lòng có chút run sợ.
Bốn bề tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng gió lùa qua khe ngói.
Một lát sau, bên trong vọng ra tiếng trầm thấp:
“Truyền vào.”
Tôi bước vào, đầu không dám ngẩng.
Nền điện lát đá sáng bóng, có thể soi rõ bóng người.
“Ngẩng đầu.”
Một thanh âm lạnh lẽo vang lên.
Tôi từ từ ngẩng lên.
Phía trước, trên long tọa, là một nam tử khoác long bào đen thêu kim tuyến.
Ắt hẳn chính là hoàng đế.
Người ta đều nói ngài tàn bạo vô đạo, giết người chẳng chớp mắt.
Thế nhưng, mùi tôi ngửi được không phải hôi tanh, mà là vị đắng nhạt, giống như dược thang nấu lâu, khiến đầu lưỡi tê dại.
Tôi ngây người nhìn ngài.
Ngài thật tuấn mỹ, đẹp hơn bất kỳ ai tôi từng gặp.
Chỉ là dung nhan quá trắng, mày chau chặt, như chất chứa vô vàn u sầu.
Ngài nhìn tôi đang ngẩng đầu nhìn ngài, hỏi:
“Ngươi không sợ trẫm sao?”
Tôi thành thật đáp:
“Không sợ. Bệ hạ không hôi, chỉ đắng thôi.”

NHA HOÀN THĂNG CẤP KÝ
Ta và muội muội đều là nha hoàn tam đẳng trong phủ Quốc công.
Một hôm, nàng bỗng đưa cho ta một viên trân châu to bằng quả long nhãn.
Ngày hôm sau, trên áo choàng thêu kim tước mà Hoàng thượng ban cho tiểu công gia lại thiếu mất một viên nam châu. Cả phủ xôn xao, lục lọi khắp nơi để tìm.
Muội muội run rẩy lên tiếng:
“Tỷ tỷ có một viên… trông chẳng giống thứ mà nha hoàn nên có…”
Ta bị đánh đến chết ngay tại chỗ.
Lần nữa mở mắt, ta đã quay về tiểu viện của bọn buôn người.
Chu ma ma của phủ Quốc công đang chọn mua nha hoàn nhỏ tuổi.
...

ĐÔNG VŨ HÓA XUÂN HÀN
GIỚI THIỆU:
Tin xấu: Bị bán vào nhà họ Ngô, cẩn trọng hầu hạ suốt ba bốn năm, vừa mới có chút ngày lành thì nhà họ Ngô bị tịch biên.
Tin tốt: Nhà họ Ngô được đại xá, gia quyến được thả, ngay cả lão gia cũng không phải chịu tội chết.
Tin xấu: Bị lưu đày tới Ninh Cổ Tháp.
Tin tốt: Nhà ta ở Ninh Cổ Tháp.
01
Ta tên là Đông Vũ, sinh ra tại thôn Bình Sơn, vùng biên cương Đông Bắc.
Ngày ta chào đời là một ngày tuyết lớn, thế nhưng trời lại khác thường mà không đổ tuyết, chỉ rơi một trận mưa.
Tổ mẫu bảo, nha đầu này không phải thứ tốt lành gì, đến cả ông trời cũng chẳng ưa, chi bằng sớm đem vứt lên núi sau tế thần linh hoặc nuôi mãnh thú, để chúng no bụng rồi khỏi xuống núi làm hại gia súc.
Cha ta ngồi xổm ở góc tường, rít mạnh mấy hơi thuốc lá khô, rồi bế ta lên, phả thẳng một làn khói vào mặt, khiến ta sặc khói mà bật khóc. Người đàn ông thật thà ấy lần đầu tiên trong đời trái ý cha mẹ, nhất quyết giữ ta lại.
Mấy chuyện này là cô cô ta sau này kể lại, bởi khi ta ba tuổi, cha—người im lặng bảo vệ và nâng niu ta như châu ngọc—đã qua đời.
Một năm sau, tình lang thanh mai trúc mã của mẹ ta thi đỗ tú tài, quay về tìm bà. Mẹ nhìn ta đang chơi bùn ngoài cửa, ôm ta vào lòng hôn thật chặt, để lại một đôi khuyên tai bạc.
Từ đó, ta chẳng còn gặp lại người mẹ trầm lặng mà u sầu như cha nữa.
Tổ mẫu cướp lấy đôi khuyên tai mẹ để lại, ban đầu ngồi trên tảng đá trước cửa chửi rủa mẹ và ta mấy ngày liền. Nhưng trong nhà ngoài ngõ việc gì cũng cần người làm, nên bà đổi thành vừa chửi ta và Tiểu Hoàng trong sân, vừa bận bịu đến mức như con vụ quay tròn.
Cô cô không chịu được, dẫn ta theo tổ phụ ra đồng làm việc, con chó nhỏ cũng lon ton chạy sau ta. Ta từ chập chững biết đi đến lúc biết cắt cỏ, chẻ củi, thỉnh thoảng còn mò được vài con cá dưới sông mang về. Tổ mẫu vẫn hằn học mắng: “Nha đầu chết tiệt, coi chừng bị thủy quái kéo xuống nước!”
Vậy mà đến bữa cơm lại múc cho ta một bát canh cá đầy, miếng ngon nhất—bụng cá—luôn nằm trong bát của ta.
Tài năng trồng trọt trong ta bắt đầu bộc lộ, như thể ta chính là đứa con của ruộng đồng, mà vốn dĩ ta chính là như thế.
Tổ phụ dạy ta cấy lúa, gieo hạt, dựng giàn cho cây leo, bấm ngọn cho mầm non... Ông ngạc nhiên khi những việc ấy chỉ cần dạy một lần ta đã thạo, rồi lại thở dài vì ta là một nữ hài.
Ta hỏi ông:
“Ông ơi, sao con là nữ hài thì ông lại thở dài? Là vì con phải gả đi, nuôi tốn cơm uổng công ư?”
Ông đưa cho ta một nắm dâu rừng hái ở triền dốc:
“Gì mà gả với không gả, con gái con đứa, không biết xấu hổ. Cả ngày bị cô cô con dạy mấy cái chuyện vớ vẩn gì thế hả?
Ta nhét dâu vào miệng nhai loạn, tay quệt mồ hôi trán, tiếp tục đào hố trồng ngô, miệng lầm bầm hứa chắc:
“Con không lấy chồng đâu, lớn lên sẽ rước chàng rể về, cùng phụng dưỡng tổ phụ, tổ mẫu và cả cô cô nữa.”
Ông nhìn ta cười:
“Nha đầu ngốc, nữ tử mà giỏi quá thì sau này sẽ khổ cả đời đấy. Ông chỉ mong con lấy được chồng, sống những ngày tháng an lành.”
Trong cái oi nồng của mùa hạ, một cơn gió thổi đến, cuốn lời ta vừa thốt bay lẫn trong gió:
“Con chính là ngày lành, nơi nào có con, nơi đó chính là ngày lành.”
Vườn rau nhỏ ta chăm sóc trĩu quả, thỏ ta nuôi cũng sinh đàn đẻ lứa. Khi cô cô và tổ mẫu bận bịu trong bếp, bà vừa mắng ta là đồ tham ăn đầu thai, vừa dạy ta cách biến những món ăn đạm bạc thành tinh tế như hoa.
Đến năm ta chín tuổi, tổ mẫu gần như không còn mắng ta nữa—không biết là vì tuổi cao mắng không nổi, hay cuối cùng cũng đã chấp nhận ta rồi.
Ta thì vẫn vui vẻ, trong lòng tính toán chờ đến phiên chợ lớn sẽ mang mấy con thỏ mới sinh đi đổi vài con gà con, gà đẻ trứng, trứng lại nở gà, vừa ăn được vừa bán lấy tiền—nhà ta chắc chắn sẽ ngày càng khấm khá hơn.

Ngoại Thất Của Phu Quân
Ngoại Thất Của Phu Quân
Ngày Quốc công hạ táng, toàn phủ mặc đồ tang, ta thân là chính thê, thân phận tôn quý, đứng đầu hàng ngũ phụ nhân.
Vừa mới chuẩn bị khởi linh, chợt có một phụ nhân dung mạo yêu kiều tiến lên cản đường, cao giọng nói:
“Chủ mẫu, xin để tôn nhi của Quốc công gia thay lão Quốc công dập bát đi!”
Lời vừa dứt, mọi người xôn xao.
Ai cũng biết, ta cùng trượng phu chỉ sinh được một nữ nhi, nào ra tôn nhi?
Nàng ta ôm một tiểu đồng lao vào lòng trượng phu ta, giọng nghẹn ngào:
“Thiếp thật không đành lòng để lão Quốc công chưa thấy được tôn nhi mà đã khuất núi, linh hồn không siêu thoát. Dù thiếp không có danh phận, cũng nguyện dốc sức đưa Mặc nhi tới đây để hiếu thuận với tổ phụ.”
“Hơn nữa… thiếp đã hoài thai giọt máu của Quốc công phủ, mong được bẩm báo tin mừng này trước linh cữu, để người an lòng nơi chín suối.”
Chúng nhân chờ xem trò hay, trượng phu ta – Tạ Chiêu – lại ôm lấy mỹ nhân, đầy vẻ xót xa thương tiếc.
Ta lạnh lùng cười khẩy, đang kỳ giữ đại tang, lại dám để ngoại thất mang thai? E rằng chức quan của hắn cũng đến hồi kết thúc rồi.

THẬP NHẬT CHUNG YÊN
Văn án:
Kiếp trước bị đích tỷ tráo đổi hôn sự, phu quân vốn yêu ta lại coi nàng là thê tử duy nhất.
Vị thiếu niên tướng quân thành hôn cùng ta, cũng vì nàng mà thủ thân như ngọc.
Ta sau đó gánh trên vai tội danh cướp đoạt hôn sự của tỷ tỷ, bị mẹ chồng bức hại đến chec.
Lần này khi trùng sinh trở lại ngày bị tráo đổi hôn sự.
Ta giật xuống khăn trùm đầu, nhìn đích tỷ chui vào kiệu hoa của ta, mà mỉm cười nói:
“Không đổi nữa, cả hai đều tặng cho tỷ hết!”
Dứt lời, ta nắm chặt thương ngọc, thúc ngựa thẳng tới nơi biên tái phương Bắc.
Mối hôn sự này, ta không muốn kết nữa!
…

Khế Ước Cửu Đầu Xà
1
Lên núi hái thuốc, ta bất ngờ gặp cảnh mãng xà quấn chặt một con bạch hạc.
Bạch hạc toàn thân đầy máu.
Tiếng hô dấy lên:
【Nam chính nguy rồi, ai mau đến cứu hắn!】
【Cái cô thôn nữ đứng xem kia, mau cầm liềm mà giúp đi!】
【Một thôn nữ thì làm được gì chứ? Thà cầu mong nữ chính mau xuất hiện còn hơn.】
Thôn nữ?
Là chỉ ta sao?
Ta nâng tay kết ấn, một đạo thiên lôi giáng xuống.
Bạch hạc bị bổ trúng, ngoài cháy trong nát.
Chúng tiếng kinh ngạc:
【Các ngươi gọi thế này là thôn nữ sao?】
【Khoan đã… nàng lại bổ thẳng vào nam chính rồi!】
Mãng xà và bạch hạc đều kinh hãi, đồng loạt nhìn về phía ta.
Mãng xà run rẩy, như không dám tin lại có kẻ chịu giúp một “tà vật” như nó.
Bạch hạc càng run, như không ngờ có người thật sự dám ra tay đánh vào “kẻ đáng thương” là nó.
Chúng tiếng lặng đi một khắc, rồi lại loạn cả lên:
【Khoan… bạch hạc chính là nam chính, là mỹ nhân ôn nhuận như ngọc đó!】
【Đáng ra hắn sẽ được nữ chính cứu, từ đó nảy sinh tình cảm mơ hồ, ái tình chớm nở. Ai ngờ nửa đường lại nhảy ra một kẻ qua đường, suýt nữa đánh chết nam chính rồi!】
【Hay thật! Nam chính toi, vở tuồng hạ màn.】
【Đồ ngốc thôn nữ, nếu ngươi cứu hắn, hắn ắt sẽ một lòng hướng về ngươi, thề chết chẳng phụ!】
【Cứu hắn, ngươi sẽ công thành danh toại, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa.】
【Dù chẳng vì tiền tài… thì ít ra cũng nên có chút lòng trắc ẩn mà cứu con bạch hạc đáng thương kia chứ.】
【Thanh xà nhìn phát biết ngay phản diện lòng dạ hiểm ác, ngươi còn đi giúp nó, chẳng phải tiếp tay cho kẻ ác sao?】
【Hầy, chắc đầu óc có vấn đề rồi…】
Một cơn gió nhẹ lướt qua, lá cây xào xạc.
Ta cầm liềm, mặt lạnh bước đến trước bạch hạc.
Bạch hạc run rẩy, phát ra tiếng cầu khẩn bi thương.
Chúng tiếng hốt hoảng kêu lên:

Kiếp Này, Ta Không Giữ Nàng Lại Nữa
Kiếp Này, Ta Không Giữ Nàng Lại Nữa
Sau khi trở thành Thái tử phi, việc đầu tiên mà chất nữ ta làm là… lục soát phủ ta.
Chỉ bởi năm xưa ta từng ngăn cản nàng bỏ trốn cùng một tên thư sinh nghèo.
Nàng oán ta đã phá hủy hạnh phúc cả đời của nàng, từ đó hận ta thấu xương.
Con trai ta chăm sóc nàng hết mực, trong mắt nàng lại chỉ là khách sáo, xa cách.
Con gái ta tặng nàng xiêm y trang sức, nàng lại cho đó là sỉ nhục.
May thay, ông trời cho ta sống lại vào đúng đêm nàng chuẩn bị trốn đi.

Kính Từ
Kính Từ
Sau khi tiễn đứa cháu út vào đại học, tôi sung sướng nằm trên giường, cuối cùng cũng được yên tĩnh!
Thế nhưng, vừa chợp mắt thì lại xuyên không, tỉnh dậy đã thành Hoàng Thái hậu.
Thôi kệ, an hưởng tuổi già ở đâu chẳng được?
Đang cảm thán, một cục bột nhỏ lấm lem lăn đến bên chân, rên ư ử.
Gì nữa đây? Lẽ nào mệnh ta đã định, cứ phải nuôi cháu mãi sao?

Hoàng Hậu Lại Muốn Bỏ Trốn
Hoàng Hậu Lại Muốn Bỏ Trốn
Ta là kỹ nữ được cả kinh thành hâm mộ.
Chỉ bởi dung mạo ta có bảy phần tương tự Thái tử phi, nên đêm đầu tiên treo bảng, liền có kẻ một xuất ngàn vàng mà chuộc đi.
Ôm lấy bạc nặng trĩu trong lòng, ngồi trên kiệu nhỏ, ta vừa phấn khởi vừa thấp thỏm.
Trong bụng thầm hạ quyết tâm:
Dẫu cho kim chủ là lão đầu sáu mươi tuổi, ta cũng sẽ tình ý chan chứa mà hầu hạ.
Chỉ cần đổi lấy thân khế, nắm được tự do, thì chuyện gì ta cũng có thể làm!
Thế nhưng, khi đối diện với kẻ đi/ên trong ngục thất, y ti/ểu tiện thất thủ, thần trí hoang mang, ta liền quay lưng toan rút lui.
Xin thứ cho ta… vẫn là quá đề cao bản thân rồi!

Nam Nam Tri Hạ
Nam Nam Tri Hạ
Ta sinh 4 đứa con trai, nhưng đều được ghi danh dưới tên chính thất.
Vì điều đó, suốt mười mấy năm, Cố Duy Trọng luôn dịu giọng dỗ dành ta:
“Bọn trẻ lớn lên nhất định sẽ hiếu thuận với nàng, nếu không, ta đá/nh gãy chân chúng.”
Dưới sự chăm bẵm của ta, trưởng tử mười lăm tuổi đỗ tiến sĩ.
Nhị tử là võ trạng nguyên trẻ nhất triều đình.
Hai đứa nhỏ cũng thi phú thành tài, danh chấn kinh thành.
Thế nhưng, bọn trẻ cả ngày quấn lấy phu nhân nịnh nọt, còn nói:
“Tất cả đều nhờ mẫu thân dạy dỗ nghiêm khắc.”
Lần sinh thứ tư, ta suýt nữa một x á/c hai mạng.
Vậy mà Cố Duy Trọng cùng đám con trai vẫn túc trực bên giường bệnh của phu nhân, không rời nửa bước.
Bà đỡ nhìn không đành, lòng xót xa hỏi ta cần giúp gì.
Ta nhìn đứa trẻ còn đỏ hỏn trong tã lót, trầm ngâm một thoáng, khẽ gật đầu:
“Giúp ta thuê một cỗ xe ngựa, lập tức khởi hành được càng tốt.”