Cổ Đại
Truyện lấy bối cảnh xã hội phong kiến phương Đông xưa cũ. Nội dung thường xoay quanh cuộc sống cung đình, chiến tranh loạn lạc, giang hồ, quan trường, hay những mối tình đầy trắc trở của vương gia, tiểu thư, hoàng đế, mỹ nhân. Người đọc sẽ được đắm chìm trong không khí cổ kính, trang nghiêm, nhưng cũng không thiếu bi thương và sóng gió.
Truyện mới cập nhật

MƯỜI DẶM HỒNG TRANG SẼ CÙNG TA TRỞ VỀ
Vị hôn thê yểu mệnh của Thẩm Hoài Chu đã quay trở về.
Nàng không hề biết hắn đã có gia thất, chỉ ôm lấy hắn mà khóc lóc, lệ rơi tựa hoa lê trong mưa.
Ngày thứ nhất, Thẩm Hoài Chu bảo ta phải lấy thân phận biểu muội của hắn mà xưng hô.
Ngày thứ ba, hắn trao cho ta một phong thư hòa ly.
“Nàng ấy lưu lạc chốn dân gian đã nhiều năm, chịu đủ mọi khổ sở. Nàng nhường cho nàng ấy đi. Đợi nàng ấy khá hơn, ta sẽ lại đón nàng về làm bình thê.”
Ta bình thản đón lấy tờ thư hòa ly.
“Được.”
Tính theo ngày tháng, e rằng biểu ca thật sự của ta cũng sắp tới đón ta trở về Giang Nam rồi.
...

XUÂN ĐÀI CA
Thứ muội tặng ta một chuỗi vòng tay đã bị đứt.
Trong yến tiệc, nàng ta khóc như mưa:
“Đây là vật gia truyền của mẫu thân muội. Muội đem thứ quý giá nhất dâng tặng cho trưởng tỷ, tỷ không thích cũng đành, cớ sao lại nhẫn tâm phá hủy nó?”
Thái hậu vi phục xuất tuần, vừa khéo trông thấy màn kịch ấy.
“Trưởng nữ nhà họ Đổng kia, tâm địa thật quá độc ác.”
Thứ muội khóc đến ngất xỉu, chẳng ai chịu nghe ta biện bạch.
Từ đó, ta bị đưa vào chùa, sống nốt quãng đời còn lại.
Mà nàng ta thì nhập cung, trở thành phi tử.
Sau một trận hỏa hoạn lớn, ta trọng sinh — quay lại đúng ngày yến tiệc năm ấy.
...

Trọng Sinh: Đích Nữ Hoán Mệnh
Trọng Sinh: Đích Nữ Hoán Mệnh
Đời trước, ta cùng phu quân ân ái bốn mươi năm, cho đến lúc hắn hấp hối, trong miệng lại không ngừng gọi: “Diễm Như, Diễm Như.”
Mãi đến khi ấy, ta mới biết, suốt mấy chục năm qua, hắn chưa từng quên vị tẩu tẩu đã góa bụa của mình.
Ta ghé sát bên tai hắn, dịu giọng nói:
“Cái người tẩu tử Diễm Như mà chàng nhung nhớ ấy, đã sớm chết rồi. Xác nàng ta bị ném xuống giếng cổ sau vườn, từ lâu đã hóa thành từng khúc bạch cốt lạnh lẽo. Chàng muốn hợp táng cùng nàng ấy sao?”
Trong mắt hắn ánh lên tia hy vọng mong manh.
Ta lạnh lùng dập tắt ngọn lửa cuối cùng ấy:
“Xác chết trong giếng sau vườn nhiều lắm, đều do mẫu thân chàng ném xuống. Nay xương cốt chẳng rõ của ai, chàng muốn hợp táng thì hãy để kiếp sau đi.”
Mở mắt lần nữa, ta quay về thời khắc vừa mới chào đời.
Vú nuôi họ Tần bế ta trở về phòng, chẳng cho ta bú sữa, mà lại mở tủ, lấy ra một cái giỏ được che kín.
Trong giỏ, một đứa trẻ sơ sinh đang nằm, quấn chặt trong tấm tã bằng vải thô.
Trong lòng ta chấn động, thiếu chút nữa bật khóc òa lên. Nhưng ta sợ làm vú nuôi nảy sinh sát tâm, chỉ đành cố sức mím môi, nén tiếng khóc trở vào.
Vú nuôi Tần vừa thay đổi tã lót của ta và Trần Diễm Như, vừa nghiến răng đe dọa:
“Con nha đầu chết tiệt, nếu dám khóc, ta lập tức bóp chết mày!”
Kiếp trước, khi bị tráo đổi, ta rốt cuộc có khóc hay không, ta chẳng rõ.
Kiếp này, vì giữ lấy mạng sống, mặc kệ bà ta động tác thô bạo làm ta đau đến rát buốt, ta vẫn không hé răng.
Đợi khi bà ta bọc Trần Diễm Như bằng lớp lụa vân gấm mềm mại, liền ôm lấy nó bằng tất cả dịu dàng, còn hôn khẽ lên trán đứa trẻ, khuôn mặt ngập tràn luyến tiếc.
“Con gái ngoan, đừng oán trách nương. Nương làm vậy, là để con cũng được sống kiếp thiên kim tiểu thư, hưởng phú quý một đời, áo gấm lụa là, vinh hoa ngút trời.”

Các Ngươi Cũng Xứng Đấu Với Ta?
Các Ngươi Cũng Xứng Đấu Với Ta?
Ta xuyên không thành Hộ quốc Trưởng công chúa, người đã vì tình mà t/ự v/ẫn.
Vừa mới mở mắt, Phò mã của ta đã vì nữ nhân hắn yêu mà muốn ta tự xin từ bỏ vị trí chính thất để làm thiếp. Hoàng đệ của ta cũng vì nữ tử hắn yêu mà muốn đày ta đến biên cương.
Ta hỏi hệ thống: 【Có cách nào phá vỡ cục diện này không?】
Giọng Hệ thống nặng nề: 【Ký chủ, tuy ngài có trong tay 80 vạn tinh binh, nhưng họ dù sao cũng là người thân cận nhất của ngài, e rằng ngài sẽ không xuống tay được. Ta đề nghị ngài hãy thuận theo họ trước đã.】
Ta ngỡ ngàng: 【Ngươi nói bao nhiêu cơ?】
【50 vạn kỵ binh, 30 vạn bộ binh, cùng 3 vạn ám vệ.】
Thế thì còn thuận theo cái gì nữa?
Ta vung tay: 【Hoàng đế ban chet, phò mã ngũ mã ph/anh th/ây, còn lại tất cả tru di cửu tộc!】

MẪU ĐƠN YẾN
GIỚI THIỆU:
Toàn kinh thành đều biết, đích nữ của Bá Công phủ là kẻ tự nguyện theo đuổi Bùi Cẩm Hằng.
Bùi Cẩm Hằng vào quân doanh, nàng theo vào dựng trại nấu cơm, chỉ sợ hắn ăn không no.
Bùi Cẩm Hằng đi sứ, nàng cải trang làm xa phu, chỉ vì lo đường sá xóc nảy khiến hắn ngủ không yên.
Họ Từ và họ Bùi, hai nhà sát vách bao đời, ta cùng hắn thanh mai trúc mã, trong lòng sớm đã định: không lấy ai ngoài hắn.
Ngày thành thân, mười dặm hồng trang, cả thành chúc mừng.
Thế nhưng Bùi Cẩm Hằng lại bỏ ta mà đi ngàn dặm xa xôi, đón biểu tỷ gả từ Đại Quy trở về.
Vậy mà ta vẫn bước vào cửa Bùi gia, gả cho Bùi Đại lang – thân mang trọng bệnh, ngày tháng chẳng còn bao nhiêu.
Nửa tháng sau, Bùi Cẩm Hằng ôm biểu tỷ trở về, đứng trước mặt ta, giọng điệu cứng nhắc:
“Vị trí chính thất, biểu tỷ không tranh với nàng, nhưng mong nàng hiểu chuyện, đừng quấy nhiễu nàng ấy.”
Tên này, thật là ngu ngốc!
Người ta gả là gả vào Bùi gia, chứ nào phải chỉ cưới mỗi một công tử như hắn?
Một cuộc liên hôn, giúp biểu đệ ta phong làm Thái tử, huynh trưởng nắm giữ ba quân…
Từ nay về sau, ta có quyền, có tiền, phu quân không được thì thôi!
Thiên hạ này, chuyện tốt đều bị ta chiếm hết.
Còn Bùi Cẩm Hằng… Hắn là cái thứ gì chứ!

Tả Tướng Điên Cuồng – Công Chúa Kiều Xinh
Tả Tướng Điên Cuồng – Công Chúa Kiều Xinh
Lúc ta ý thức được mình đã trọng sinh, thì cảnh tượng trước mắt khiến ta suýt ngất lần nữa.
Ta đang đè lên người Tả tướng đương triều, đồng thời cũng là sư phụ mà ta thầm yêu suốt hai kiếp – Thẩm Ly.
Dây xích vàng leng keng ngân vang.
Một đầu nằm trong tay ta, đầu còn lại khóa chặt cổ tay trắng nõn đầy gân xanh của hắn.
Khiếp hơn cả là… tay kia của ta đã luồn vào trong vạt áo hắn, sờ soạng vùng bụng dưới—lên lên xuống xuống.
“Công chúa, chuyện này… thiên hạ không thể dung tha.”
Dù bị áp đảo, nhục nhã đến vậy, ánh mắt hắn chỉ hơi ửng đỏ, giọng nói vẫn mang chút bất đắc dĩ pha lẫn dịu dàng.
Thẩm Ly, quyền thần đệ nhất Đại Khải, lạnh lùng, đoan chính, ôn hòa, là hình mẫu của thiên hạ.
Giờ đây, nửa gương mặt hắn chìm trong bóng tối, chỉ còn đôi môi mỏng đỏ như máu lấp lánh ánh sáng.
Ta bất giác nhớ lại kiếp trước—
Ta yêu hắn điên cuồng, cưỡng ép, hạ dược, dùng cả tính mạng để uy hiếp hắn.
Thứ tình cảm đầy dơ bẩn, bị thiên hạ khinh rẻ ấy… cuối cùng khiến ta bị vị hôn thê của hắn – Phượng gia đại tiểu thư – đánh chết, thi thể bị phơi ngoài hoang dã, mặc cho chó hoang rỉa xác.
Nhớ tới đây, tay ta nóng ran, vội vàng rụt lại.
Dây xích vàng rơi xuống đất, tiếng va chạm lanh lảnh khiến người chấn động.
Chỉ là, ta không hề biết—
Chẳng bao lâu nữa, chính sợi dây xích ấy sẽ khóa chặt cổ chân ta.
Rồi cả đời này… ta cũng chẳng thể thoát khỏi hắn.

Một Đời Không Gọi Là Yêu
Một Đời Không Gọi Là Yêu
Ta vốn là thiếp thất mờ nhạt nhất trong phủ Bình Dương hầu.
Đối ngoại, ta cung kính nhu hòa. Phụng dưỡng công công bà bà luôn lạnh mặt khinh khi, nhẫn nhịn mọi sự chèn ép từ chính thất.
Đối nội, ta dè dặt lấy lòng. Dù Bình Dương hầu vốn băng lãnh vô tình, cũng từng có đôi lần thất thần nơi giường ta.
Trong mắt người ngoài, ta chính là lương thiếp. Phúc phần lớn nhất đời này, là được hầu gia để mắt tới, lại còn sinh hạ được một nam nhi có tiền đồ.
Cứ thế, ta an ổn mà sống đến tuổi thất thập cổ lai hy.
Theo lẽ thường, một người như ta, hẳn chẳng cần trọng sinh. Bởi ta tầm thường, nhạt nhòa, cả đời như đi trên băng mỏng. Nhưng nhờ sự nhẫn nhịn, cúi mình, cuối cùng cũng đổi lại được sự công nhận của thế tục.
Nào ngờ, vừa mở mắt, ta đã quay về tửu lâu năm ấy – ngày ta lần đầu gặp Bình Dương hầu.
Khi đó, các tỷ muội đang rủ ta đi hầu hạ quý khách.
Ta lặng im. Cuối cùng khẽ lắc đầu:
“Ta không muốn đi.”
Trong sảnh, Bình Dương hầu – kẻ vốn định tiện tay thu ta vào trong túi – chờ trái chờ phải, vẫn chẳng thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
Chén rượu trong tay hắn bỗng khựng lại, ánh mắt thoáng hiện nét kinh ngạc.

Thế thân
Thế Thân
Sau khi Đức phi – người mà Hoàng đế sủng ái nhất – qua đời, tính tình của người trở nên bất ổn, sáng nắng chiều mưa.
Ta vào cung thỉnh an, liền bị ánh mắt của người ghim chặt, dứt khoát ép ta vào tẩm điện.
Ta không muốn phụ bạc phu quân, liền dùng kim trâm rạch nát khuôn mặt mới miễn cưỡng giữ được sự trong sạch.
Phu quân Lưu Tiến ôm lấy gương mặt máu thịt chằng chịt của ta mà rơi lệ than rằng: “Phu nhân đoan chính như thế, ta quyết không phụ nàng.”
Hắn lấy cớ không muốn quấy rầy ta tịnh dưỡng, chuyển sang chính viện ở, từ đó không còn cùng ta chung phòng.
Ta chủ động đi tìm hắn, lại vô tình nghe thấy hắn cùng mẹ trách than: “Đã từng bước vào tẩm điện của Hoàng đế, làm gì còn trong sạch nữa.”
“Chỉ nghĩ đến việc nàng ta từng ở dưới thân kẻ khác mà hưởng lạc, ta đã buồn nôn muốn ói.”
“Ta đã hạ chậm độc trong cơm canh của nàng, lặng lẽ xử trí là xong.”
Thì ra hắn chưa bao giờ tin ta.
Sự thanh bạch mà ta liều mạng giữ lấy chẳng qua chỉ là một trò cười.
Một lần nữa tỉnh lại, trước mắt ta chính là ánh nhìn nóng rực của Hoàng đế.
Ta vươn tay vòng qua cổ người, chủ động dâng lên nụ hôn.

Thái Tử Phi Xung Hỉ
Thái Tử Phi Xung Hỉ
Năm ta 3 tuổi, được chọn làm Thái tử phi xung hỉ, bước vào Đông cung.
Ngày đại hôn, Thái tử ngủ ngoài, ta ngủ trong.
Ta đẩy đẩy hắn, ngẩng đầu hỏi:
“Thái tử ca ca, có thể để nhũ mẫu ngủ ở giữa không?”
Thái tử quay đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn ta, đáp một chữ:
“Không được.”
Ta thở dài, xoay người lại, lôi khúc xương thịt giấu trong tay áo ra gặm.
Đang mải nhai nhóp nhép, hắn bỗng xoay người ta lại, ánh mắt dừng nơi gương mặt nhỏ nhễu dầu của ta.
Ta đưa khúc xương qua, chân thành hiến bảo:
“Cho huynh liếm một cái nè.”
Nghe nói Thái tử bệnh lâu ngày, đã rất lâu không được ăn thịt, nhất định là thèm lắm rồi.

NỮ ĐẾ TRUYỆN
Ta xuyên thành nữ đế, lại chỉ cảm thấy cuộc sống này hoang đường dị thường.
Mẹ chồng buộc ta sáng chiều phải vấn an, nói rằng đó là tổ tông lễ pháp.
Quân hậu (chồng của nữ đế) thì làm loạn hậu cung, lại muốn ta niệm tình cũ mà dung tha.
Đường muội phản nghịch bị bắt, còn dám ngang nhiên lớn tiếng:
“Bệ hạ người cũng thuộc cửu tộc của ta, chẳng lẽ người định tự tru chính mình sao?”
Ta lập tức trục xuất nàng khỏi tông tịch.
Đường muội vẫn không hề sợ hãi:
“Ta đã mang cốt nhục của quân hậu, hài nhi là vô tội!”
…