Cổ Đại
Truyện lấy bối cảnh xã hội phong kiến phương Đông xưa cũ. Nội dung thường xoay quanh cuộc sống cung đình, chiến tranh loạn lạc, giang hồ, quan trường, hay những mối tình đầy trắc trở của vương gia, tiểu thư, hoàng đế, mỹ nhân. Người đọc sẽ được đắm chìm trong không khí cổ kính, trang nghiêm, nhưng cũng không thiếu bi thương và sóng gió.
Truyện mới cập nhật

Tẫn Hoan truyện
Trùng sinh một đời, ta quyết không làm Thái tử phi.
Hoàng đế hỏi ta lý do.
Ta chỉ vào vị Vương gia mắc chứng tự kỷ, “là chàng đã ngủ cùng thần nữ, nên phải chịu trách nhiệm.”
Tạ Vi Trần ấp úng biện bạch, “không……không……”
Ta mặt không đổi sắc, lại e thẹn mở miệng, “chàng nói mỗi ngày.”
3 ngày trước, thích khách hành thích.
Ta liều chết cứu giá.
Trên Kim Loan điện, luận công hành thưởng.
Hoàng đế hiền hòa hỏi ta, “Nguyện ý làm Thái tử phi chăng?”
Ta kiên quyết lắc đầu, “Thần nữ không nguyện.”
Lời vừa rơi, Thái tử Tạ Uẩn bóp nát chén trà trong tay.
Hắn trầm giọng quát, “Cố Tẫn Hoan! Đừng giở trò trẻ con!”
Hoàng đế liếc hắn một cái, rồi dịu dàng quay sang ta, “Vì sao? Trẫm biết các ngươi thanh mai trúc mã, tình ý sớm đã tương thông.”
Ta lại chỉ vào góc điện, nơi Vương gia Tạ Vi Trần ngồi, “Là chàng đã ngủ cùng thần nữ, nên phải chịu trách nhiệm.”
Tạ Vi Trần giật mình ngẩng đầu, kết kết bập bẹ, “không……không……”
Ta thản nhiên đáp, “Chàng nói mỗi ngày.”
“Bịch!” một tiếng, Tạ Vi Trần ngất đi.
Ta bình tĩnh giải thích, “Là vì chàng quá mức vui mừng.”
Tạ Uẩn nghiến răng, lôi kéo ta, “Phụ hoàng bớt giận, Cố Tẫn Hoan chỉ là cùng nhi thần giận dỗi mới nói vậy. Nhi thần thay nàng nhận tội.”
Hoàng đế trầm ngâm, “Vi Trần đã mười mấy năm chưa từng mở miệng nói một chữ.”
Đôi mắt ông đảo qua, rồi nheo lại cười, “Thành thân rồi, các ngươi phải hòa thuận tương kính, phu xướng phụ tùy, cầm sắt hòa minh.”
Sắc mặt Tạ Uẩn trắng bệch, “Phụ hoàng! Nhi thần……”
Hoàng đế lạnh giọng cắt lời, “Sao? Không được ư?”
Lâu lắm, Tạ Uẩn mới buông tay khỏi ta.

Đích Tỷ
Đích Tỷ
Từ nhỏ ta đã quen nghe lời đích tỷ của ta, nàng nói gì ta đều nghe theo.
Tỷ ấy nói đi đằng Đông, ta tuyệt đối không dám đi đằng Tây. Ngày nàng gả vào Tạ gia làm dâu cả, ta cũng nghe lời nàng mà gả cho con trai thứ của Tạ gia.
“Tỷ muội đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn.”
“Thôi, nói ra muội cũng chẳng hiểu, tóm lại cứ nghe lời tỷ, tỷ sẽ bảo vệ muội cả đời!”
Ta quả thật không hiểu, nhưng ta biết nghe lời nàng thì sẽ không sai.
Sau này, hai huynh đệ Tạ gia cùng tử trận, nàng lại vội vàng chạy đến: “Thủ tiết vì nam nhân là chuyện mà chỉ kẻ ngốc mới làm! Mau thu dọn đồ đạc, tỷ đưa muội đi cùng.”
Ta nhìn đứa trẻ còn ngây thơ bên cạnh mình, lần đầu tiên không nghe lời nàng.

A KHƯƠNG
Mẫu thân ta bán đậu hũ ở trấn trên.
Dân trong vùng kẻ xa người gần đều kéo đến, có kẻ vì đậu hũ ngon, có kẻ lại vì muốn ngắm mỹ nhân.
Một ngày nọ, có hai bà tử đến, nói rằng ta là tiểu thư phủ Quốc công.
Mẫu thân ta bảo, họ là bọn buôn người.
Về sau, loạn quân tràn đến, mẫu thân dùng dao róc xương rạch nát dung nhan của mình.
Người muốn đưa ta tới Liêu Đông, đi tìm vị phụ thân Quốc công chết tiệt kia của ta.
...

Bán Đậu Hũ Thối Dụ Được Tướng Quân
Bán Đậu Hũ Thối Dụ Được Tướng Quân
Ta vốn chỉ là một kẻ bán đậu hũ thối, lại còn là nam nhân.
Thế mà lại bị một vị “tiên tử” bắt đi, làm ra chuyện hoan ái chẳng thể nói nên lời.
Một đêm mây mưa, nàng không chê ta quê mùa dốt nát, còn nguyện ý làm vợ ta.
Ta tự biết mình không xứng, nhưng lòng vẫn xao động, vẫn rộn ràng vì nàng.
Ta dốc hết tâm tư để đối xử thật tốt với nàng, chỉ mong nàng vui vẻ.
Tưởng đâu cuộc sống cứ thế bình lặng trôi qua.
Cho đến một ngày, ta vô tình nghe được nàng nói chuyện với hạ nhân:
“Công tử, nếu hắn phát hiện người là nam cải nữ trang thì sao?”
“Trở thành vật chứa độc cho ta, đó là phúc khí của hắn.”
“Vậy… còn quận chúa thì sao?”
“Thanh Nhi sẽ không chấp nhặt với một tên dân quê như hắn.”
Tim ta co rút từng hồi, kinh hãi chưa đủ, đau lòng mới là thật.
Hắn đã có vị hôn thê, sao còn cố ý dây dưa với ta?
Hắn là nam nhân, ta cũng là nam nhân.
Ta chợt nhớ lại từng hành động dối lừa của hắn suốt thời gian qua.
Lệ nóng không nén được, rơi lã chã.
Chung quy là do ta mộng tưởng.
Ta thu dọn đồ đạc, lặng lẽ rời đi trong đêm.
Hắn cưỡi ngựa, chặn ta ngay tại cổng thành.
“Ngươi bước thêm một bước, chúng ta không còn gì nữa.”
“Ngươi cũng đừng hòng gặp lại ta!”
Ta cười khẩy, đầy mỉa mai:
“Ta cũng chẳng muốn thấy ngươi, càng không cần cái ‘sau này’ đó.”

Nha Hoàn Thông Phòng Ôm Bụng Bầu Chạy Trốn
Nha Hoàn Thông Phòng Ôm Bụng Bầu Chạy Trốn
Ta làm nha hoàn thông phòng của Vương gia đã 4 năm, lại vô tình có thai ngay trước khi Vương phi bước vào cửa.
Trong Vương phủ, trước khi Vương phi nhập môn mà có con, đó vốn là đại kỵ. Huống hồ, Vương gia từ xưa tới nay căn bản không thích trẻ nhỏ.
Vậy nên, ta ôm theo tất cả vàng bạc cùng đứa con trong bụng, lén lút trốn đi phương Bắc.
Nhiều năm sau, vì việc học của hài tử, ta lại dắt con trở về Trường An.
Hôm ấy, sau khi tan học, thằng bé lao về nhà, bổ nhào vào lòng ta mà hỏi:
“A nương, người có nhớ con không?”
Ta ôm con, khẽ cười:
“Tất nhiên là nhớ.”
Ai ngờ, phụ thân nó – nay đã là Hoàng đế, bất chợt bước ra, trầm giọng hỏi:
“Thế nàng có nhớ… cha của đứa nhỏ không?”
…

Bình An Phù
Phu quân tặng ta một lá bùa bình an, ta liền đem lá bùa đó, đưa cho một tử tù.
Chỉ vì đời trước, hắn từng dùng một lá bùa như thế để đổi lấy linh hồn của ta, cho tiểu thanh mai hắn yêu.
Lá bùa hắn tặng, ta ngày ngày mang bên người, thân thể càng lúc càng yếu, cho đến khi hồn lìa xác, hóa thành cô hồn phiêu đãng.
Lơ lửng giữa hư không, ta mới phát hiện tiểu thanh mai của hắn đã chiếm lấy thân thể ta.
Phu quân ta làTống Hoài An đang tay trong tay cùng nàng diễn trọn vai phu thê ân ái, khiến bao người hâm mộ.
Họ tiêu xài bạc nhà ta, dối gạt cha mẹ ta, nuốt trọn sản nghiệp nhà họ Thẩm.
Đến khi ta mở mắt lần nữa, chính là lúc hắn vừa đưa ta lá bùa bình an.
Kiếp này, ta thề bắt họ nợ m.á u phải trả bằng m á/u.

Quận Chúa Trọng Sinh: Đạp Đổ Vinh Hoa Của Trạng Nguyên
Tân khoa trạng nguyên bị đám người chực sẵn dưới bảng vàng vây bắt làm rể, trong lúc cuống cuồng đã xông thẳng lên xe ngựa của ta.
Ngay trong ngày, tin đồn rằng trạng nguyên và Tống tiểu thư vốn đã sớm có tơ tình cũng bắt đầu lan truyền khắp nơi.
Hoàng thượng và hoàng hậu xưa nay thương yêu ta, không nỡ để ta mang tiếng xấu, bèn hạ chỉ ban hôn, cho phép ta lấy hắn với thân phận quận chúa.
Sau khi thành thân, hắn đường quan thuận lợi, ta nội trợ dạy con, chẳng thể nói là tình thâm ý thiết, nhưng cũng coi như hòa thuận lễ phép.
Cho đến khi hoàng thượng bị thích khách ám sát, hắn không ngại hiểm nguy, lấy thân đỡ đao.
Khi tính mạng chỉ còn như treo chuông, hắn lại khẩn cầu hoàng thượng cho phép hắn cùng ta hò/a ly, để được trở về quê mai táng cùng thanh mai.
“Nếu hôn sự của chính mình còn không thể tự quyết, thì thần… thà chưa từng bước vào khoa cử.”
Vì một câu ấy, ta cùng một đôi nhi nữ, thành trò cười cho khắp kinh thành.
…
Lần nữa mở mắt, mọi chuyện đều trở về khởi đầu.
Đời này, ta quyết không để hắn có thêm cơ hội làm nhục ta.

Chưởng Mệnh Tỷ Muội
Thái tử từng tâm ý với ta, nhưng vị trí Thái tử phi cuối cùng lại thuộc về tỷ tỷ, chỉ vì nàng là đích nữ, còn ta chỉ là thứ nữ.
Về sau, tỷ tỷ bị giáng vào lãnh cung, uất ức mà chết.
Còn ta gả cho tân khoa trạng nguyên tuấn mỹ phong hoa, phu thê hòa thuận, cầm sắt hòa minh.
Một đời khác, tỷ tỷ đem bộ giá y nhét vào lòng ta, còn chính mình lại bước về phía trạng nguyên lang.
Tim ta thoáng trầm xuống, nàng… là muốn đổi phu quân với ta sao?
Nhưng tỷ tỷ lại đột nhiên giận dữ, hất thẳng một ấm trà trước mặt bao người, từng lời đanh thép:
“Lý Ngự Hiên, ngươi vốn có đoạn tụ chi phích, lại còn dây dưa không dứt với Trưởng công chúa, sao còn dám đến trước mặt ta muội muội cầu hôn?”

Nghịch Mệnh Chi Tử
Ta đói đến mức gặm tuyết, gặp được hai vị tiên.
Trong số đó, có một vị rất kiều diễm, còn thích ta, đưa kẹo cho ta ăn.
Ta há miệng liền gọi y là “nương”.
Vị kia cũng xinh đẹp, nhưng lại ghét ta, phăng lấy viên kẹo trong tay ta, quát:
“Lục Thanh, ngươi lại tùy tiện cho phàm nhân tiên đan!”
Rồi y khinh bỉ cười rằng:
“Lục Thanh, ngươi rốt cuộc bị đứa nhỏ bẩn thỉu đó coi là nương — ngươi định nuôi nó sao?”
Y làm cho vị thích ta phải tức giận rời đi.
Mười năm sau, ta chuẩn bị bái đường thành thân.
Một vị tiên mĩ lệ phá cửa mà vào.
Một chi thuật vừa phóng, liền biến ta trực tiếp thành tã lót bé xíu——
“Lần này nương ngươi thật sự tức rồi.”
“Đi, theo phụ vỗ về nương nhà ngươi đi!”

Nữ Nhi Yếu Đuối Của Tướng Quân
Nữ Nhi Yếu Đuối Của Tướng Quân
Ta là con gái độc nhất của phủ Tướng quân.
Khi đến tuổi kén rể, cha ta nói: “Con gái ta mặt mũi xinh đẹp, nhưng thân thể lại yếu ớt, vai không thể gánh, tay chẳng thể nâng.”
Mẹ ta nói: “Tính tình con gái ta nhu nhược, ai muốn nắn muốn bóp thế nào cũng được. Hơn nữa, nó lại mềm tai, dễ dàng bị người ta điều khiển.”
Tổ mẫu ta thì nói: “Ai lấy được nó, chẳng những có nghìn vạn của hồi môn, mà còn được ăn cả lộc của phủ Tướng quân.”
Bọn hạ nhân lo lắng: “Sau này tiểu thư chẳng phải sẽ bị nhà chồng ức hiếp đến chet sao?”
Thế là, tất cả các thế gia ở kinh thành đều muốn cưới một kẻ vô dụng nhưng có tiền, có nhan sắc, có thế lực như ta!
Nhưng… người phủ Tướng quân đang nói dối đấy!