Hiện Đại
Nội dung xoay quanh bối cảnh xã hội ngày nay với tình yêu, công việc, gia đình và những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống. Nhân vật có tính cách gần gũi, câu chuyện dễ liên hệ với thực tế nên thường rất được yêu thích.
Truyện mới cập nhật
Cô Tôi Nhập Viện Vì Tôi Mua Xe
Cô Tôi Nhập Viện Vì Tôi Mua Xe
Nghe tin tôi mua xe, cô tôi tức đến mất ngủ cả đêm, cuối cùng nhập viện vì đ ộ/t q.u ỵ.
Chưa kịp hiểu chuyện gì, chị họ đã gọi điện tới, bảo tôi đến đóng tiền viện phí.
Tôi thẳng thừng từ chối, chưa đầy nửa tiếng sau, chị ta đã nhảy vào nhóm gia đình, bắn liên thanh:
【Trần Mẫn, em còn là người không? Làm cô em tức đến nhập viện, vậy mà tiền th/u0^c men cũng không chịu trả?!】
Tôi nghe xong liền bật dậy, ra ngay sân đốt pháo mừng cho chiếc xe mới mua, quay video lại và gửi thẳng lên nhóm:
【Tiễn cái cũ, đón cái mới, đỏ rực phát tài nha cả nhà~】
Tối đó, cô tôi được đẩy thẳng vào phòng ICU.
Sau Khi Mẹ Chồng Dạy Chồng Tôi Chia Tiền Kiểu AA
Sau Khi Mẹ Chồng Dạy Chồng Tôi Chia Tiền Kiểu AA
Mẹ chồng để trị thói tiêu tiền của tôi, bắt tôi và chồng phải chia đôi mọi chi phí (AA).
Tôi vỗ tay đồng ý ngay.
Vậy nên—
Chồng tôi uống say rồi nôn mửa? Phí dọn dẹp: 350 tệ.
Mẹ chồng nhập viện, tôi đặt cơm giúp? Phí giao hàng: 200 tệ.
Em chồng muốn đến ở nhờ?
Tính theo ngày: 400 tệ. Không cho ghi nợ.
Đến khi họ nhận ra, quy tắc “công bằng” này…
Chỉ khiến chính họ tự vả vào mặt mình.
Mẹ chồng gào lên:
“Sống thế này sống làm sao nổi!?”
Tôi gật đầu, mỉm cười:
“Vâng, vì thế tôi và con trai bà ly hôn rồi. Đây là hóa đơn, phiền bà thanh toán nốt.”
Trái Tim Không Thể Đánh Cược
Sau khi biết bạn trai đã quen một năm là thái tử gia Kinh Thành, tôi liền muốn chia tay.
Sợ chia tay đột ngột bị anh ta trả thù, tôi cố ý làm nũng, ngang ngược với Thẩm Tùng, sai bảo ra lệnh.
Lần nữa tôi lại quấn lấy Thẩm Tùng bắt anh ấy đi mua sắm cùng mình, giữa hai hàng lông mày anh hơi nhíu lại, lộ ra vẻ không kiên nhẫn:
“Chúng ta…”
Tôi cướp lời trước: “Được, chia thì chia, ai quay đầu người đó là chó.”
Đôi mắt người đàn ông lập tức đỏ hoe, giọng gấp gáp:
“Không phải, bảo bối, anh không hề muốn chia tay em, ai nói chia tay, anh chết cũng không chia.”
Tôi: “…”
Chia Tay Rồi, Lại Gặp Anh Ở Khoa Sản!
Chia Tay Rồi, Lại Gặp Anh Ở Khoa Sản!
Chia tay được năm tháng, tôi và Tiêu Trì lại tình cờ gặp nhau ở khoa sản của bệnh viện.
Tôi mặc chiếc váy bầu rộng thùng thình, tóc tai rối bời.
Anh thì áo vest chỉnh tề, bên cạnh là vị hôn thê xinh đẹp kiều diễm.
“Tiêu Trì, anh quen cô ấy à?” – người phụ nữ khẽ kéo tay áo anh.
Ánh mắt lạnh nhạt của anh lướt qua tôi, dừng lại trên người đàn ông đang cầm tờ xét nghiệm đứng phía sau tôi.
“Không quen.” – Tiêu Trì lạnh lùng đáp.
Anh ôm eo vị hôn thê, lướt ngang qua tôi như người xa lạ.
Sau đó, xe điện của tôi va quẹt với chiếc xe sang của anh trên phố.
Anh cau mày nhìn bụng bầu của tôi, ánh mắt đầy chán ghét:
“Chồng cô đâu? Bảo anh ta đến nói chuyện bồi thường.”
Tôi ôm chặt cổ tay đang chảy máu, ngơ ngác.
Tôi còn chưa kết hôn, lấy đâu ra chồng?
Đuôi Rắn, Vảy Hồng, Nắng Dịu
Đuôi Rắn, Vảy Hồng, Nắng Dịu
Lục Minh là một con người cá lạnh lùng mà xinh đẹp.
Thế mà anh lại thẳng thừng từ chối tình cảm của tôi.
Anh còn ch/ê b/ai: chúng tôi vốn không phải cùng loài.
Tôi s/ụp đ/ổ:
“Không phải chứ? Chẳng phải đều có một cái đuôi to tướng sao?”
Anh cười nhạt:
“Cái này thì giống à? Tôi là người cá, còn cô… là một con rắn.”
Ánh mắt anh dừng trên chiếc đuôi rắn màu hồng của tôi.
Mềm mềm, dài dài, đang cố gắng quấn lấy thân anh.
Lục Minh mất kiên nhẫn hất ra:
“Cứ nhất định bám riết lấy tôi? Sao không đi tìm đồng loại của cô?”
Lúc đó, tôi bỗng nhiên bừng tỉnh.
Và rồi thật sự đi tìm một người rắn khác để làm bạn đời.
Đến một ngày tình cờ gặp lại, Lục Minh nhìn chằm chằm vào tôi và bạn trai mới, ánh mắt rối rắm phức tạp.
Tôi thẹn thùng cúi đầu, thì thầm:
“Đồng loại… quả thật hợp nhau lắm.”
Bóng Hình Bị Lãng Quên
Bóng Hình Bị Lãng Quên
Ra khỏi sân bay, trời đổ mưa như trút nước.
Tôi ngồi ở ngoài phòng chờ, kiên nhẫn đợi người.
Thế nhưng đã hơn một tiếng trôi qua, người tôi muốn gặp vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.
Tôi suy nghĩ một chút, rồi mở WeChat Moments.
Bài đăng của chị gái tôi, Cố Mặc Nhiên, hiện lên rõ ràng — được đăng cách đây đúng một giờ:
【Dù mưa lớn có làm thành phố này đảo lộn, người yêu tôi vẫn luôn ở bên cạnh~】
Kỳ lạ là, trong lòng tôi lại chẳng gợn lên chút sóng nào.
Người Buông Trước Là Anh
Người Buông Trước Là Anh
Từ sau khi chồng tôi đổi tấm ảnh cưới ở đầu giường thành bức tranh sơn dầu do cô đồng nghiệp của anh ta vẽ.
Tôi bỗng thấy mệt mỏi vô cùng.
Khi tôi đặt tờ thỏa thuận ly hôn trước mặt anh ta.
Anh lạnh lùng mở miệng.
“Ngay cả quyền đổi một bức tranh tôi cũng không có sao?”
“Ly hôn với tôi? Vậy đứa con trai mà em nâng niu trong lòng bàn tay cũng không cần nữa?”
Tôi gật đầu, tất cả đều không cần.
Dù sao thì đứa con trai mà tôi thương yêu cũng giống hệt bố nó.
Đều đặt một người phụ nữ khác lên vị trí số một.
…
Khi Hồ Điệp Nở Hoa
Từ ngày chồng tôi thay bức ảnh cưới trên đầu giường bằng bức tranh sơn dầu do sư tỷ anh ta vẽ, tôi bỗng thấy mệt mỏi.
Khi tôi đặt bản thỏa thuận ly hôn trước mặt anh, anh lạnh lùng cất tiếng:
“Chẳng lẽ đến quyền thay một bức tranh tôi cũng không có? Ly hôn? Vậy cả đứa con trai em nâng niu trong lòng bàn tay cũng không cần nữa sao?”
Tôi gật đầu. Đúng vậy, tôi không cần nữa.
Dù sao thì đứa con mà tôi yêu thương hết mực ấy, cũng giống hệt bố nó — luôn đặt một người phụ nữ khác lên vị trí đầu tiên.
Ly Hôn Ở Ngã Rẽ Tiếp Theo
Ly Hôn Ở Ngã Rẽ Tiếp Theo
Quốc khánh, tôi và chồng về nhà mẹ đẻ.
Khi dừng nghỉ ở trạm dịch vụ, anh đột nhiên nói:
“Lòng em sao chỉ hướng về nhà mẹ đẻ?
Kết hôn 3 năm rồi, mỗi lần về nhà anh chưa từng thấy em vui vẻ như vậy, càng không thấy em chuẩn bị nhiều quà như hôm nay, cốp xe chất đầy.”
Tôi ngẩn người.
Đang định giải thích rằng những món quà đó đều là do người khác tặng từ trước, không tốn tiền mua.
Anh lại càng tỏ ra khó chịu.
“Em cũng biết kinh tế vốn đã eo hẹp, chỉ cần theo em về một chuyến là chi phí đi lại hết hai ba nghìn, còn phải đưa ba mẹ em thêm hai nghìn nữa, một tháng lương coi như chẳng còn gì.
Mỗi năm phải chạy đi chạy lại như vậy hai lần, không chỉ hao tổn kinh tế mà còn rất mệt, em có biết không?”
Tay chân tôi bỗng run rẩy, không ngờ chỉ về nhà mẹ đẻ hai lần một năm, mà anh cũng thấy quá nhiều.
Thì ra suốt thời gian qua, mỗi tháng tôi chắt chiu tiết kiệm gửi cho ba mẹ chồng 5 nghìn, mỗi tháng lái xe 230 cây số về thăm một lần, anh hoàn toàn không nhìn thấy.
Tôi lặng lẽ dừng lại việc chuyển tiền cho ba mẹ chồng.
“Nếu anh thấy không thể chấp nhận được, vậy chúng ta ly hôn đi.”
Anh trừng mắt nhìn tôi, không tin nổi.
“Cô điên à? Chỉ nói cô vài câu mà cũng đòi ly hôn, đúng là xui tám đời mới cưới phải cô!”
Đợi khi tôi và con gái bước ra từ nhà vệ sinh, thì phát hiện anh đã bỏ mặc hai mẹ con giữa cơn mưa lớn ở trạm dịch vụ, một mình lái xe đi mất.
Sao Lại Không Trêu Chó
Năm cuối du học, tôi vừa dỗ vừa gạt, ăn sạch một anh chàng tóc xoăn đẹp trai.
Trước khi về nước, tôi chủ động cắt đứt mọi liên hệ.
Ánh mắt người đàn ông đỏ lên:
“Đã không thích tôi, sao còn dây dưa với tôi?”
Tôi lạnh nhạt đáp:
“Có chó, sao lại không trêu?”
Cho đến khi gia đình đứng bên bờ phá sản, tôi bị ép làm công cụ liên hôn, gả vào nhà họ Lục.
Khuôn mặt quen thuộc từ trên cao nhìn xuống tôi, giọng nói lạnh lẽo châm biếm:
“Cô dựa vào đâu mà nghĩ tôi sẽ để cô lừa lần thứ hai?”