Hiện Đại
Nội dung xoay quanh bối cảnh xã hội ngày nay với tình yêu, công việc, gia đình và những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống. Nhân vật có tính cách gần gũi, câu chuyện dễ liên hệ với thực tế nên thường rất được yêu thích.
Truyện mới cập nhật
Nỗi Khủng Hoảng Tuổi Trung Niên Của Tổng Tài Bá Đạo
Tôi xuyên vào truyện tổng tài bá đạo đã mười lăm năm. Tôi vừa mới ba mươi lăm tuổi, gần đây chợt nghe thấy tiếng lòng của chồng.
[Sao hôm nay cô ấy lại mặc váy ngủ viền ren, không phải muốn chuyện đó chứ?]
[Người đến bốn mươi tuổi, luôn cảm thấy lực bất tòng tâm.]
[Rốt cuộc châm cứu Trung y kia có tác dụng không...]
[Ngộ nhỡ vợ nói muốn một đêm bảy lần thì sao đây? Dù sao cô ấy cũng biết rõ dáng vẻ lúc đỉnh cao của mình rồi?]
[Chênh lệch quá lớn phải làm sao đây?]
THANH MAI CỦA BẠN TRAI XÓA ĐI LUẬN VĂN CỦA TÔI
Văn án
Khi tôi đang viết luận văn, thì cô bạn thanh mai của bạn trai nhìn thấy hình nền máy tính là ảnh chụp chung của tôi và anh ta, vậy nên cô ta liền tiện tay… format luôn cả máy.
Từ chọn đề tài, xác định hướng nghiên cứu, cho đến bản thảo đầu tiên rồi hoàn thiện cuối cùng… biết bao ngày đêm tôi đã dồn hết tâm huyết vào đó, phút chốc lại tan thành mây khói.
Tôi hoảng loạn, lập tức nghĩ đủ cách khôi phục dữ liệu, điên cuồng tìm đường cứu vãn.
Chợt nhớ ra có một người bạn cùng phòng giỏi về phục hồi dữ liệu, tôi vội vàng muốn gọi điện thử xem.
Lục Bắc Trần lại gạt đi với giọng cứng nhắc:
“Anh biết vì luận văn bị xóa nên rất gấp gáp. Nhưng nếu em gọi cho cô ta, vậy chuyện Khả Khả xóa luận văn nhất định sẽ bị truyền ra ngoài.”
“Sắp đến lúc bảo vệ luận văn rồi, em không thể để giáo sư nghe được tin đó, lỡ họ nghĩ Khả Khả có vấn đề về đạo đức rồi chấm điểm thấp cho luận văn của em ấy thì sao?”
Nghe xong, lòng tôi chợt lạnh buốt.
Nhưng mà anh ta rốt cuộc có nhận ra không, hai chúng tôi dùng cùng một mẫu máy tính.
Và chiếc bị format… vốn dĩ không phải của tôi.
…
Bạn Cùng Giường, Bạn Cùng Trường
Tôi và bạn cùng giường đang sát cánh ôn thi cao học.
Ban ngày, chúng tôi mỗi người một góc trong phòng tự học.
Ban đêm, chúng tôi điên cuồng thân mật, xem như một cách giải tỏa áp lực.
Khi có kết quả, tôi chỉ vừa vặn qua vòng sơ loại, còn cậu ấy lại vượt điểm chuẩn phỏng vấn đến hơn bốn mươi điểm.
Cận Thần cười lớn giễu cợt tôi:
“Ha ha ha, đợi anh đỗ là đá em luôn!”
Trước mắt tôi bỗng hiện ra những dòng bình luận.
【Nữ phụ đừng vùng vẫy nữa, dù có vào được vòng phỏng vấn cũng chẳng thể lật kèo đâu, biết điều thì rút lui sớm đi.】
【Đúng vậy đó, nam chính với nữ chính là thanh mai trúc mã, sắp cùng nhau đỗ rồi yêu đương ngọt ngào đấy!】
Sau vòng phỏng vấn, tôi ngồi thu mình trong góc, khóc nức nở.
Cận Thần bỗng trở nên luống cuống.
“Hôm đó anh chỉ đùa thôi, anh không định chia tay. Nếu không thể học cùng trường với em thì thi đỗ cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”
Tôi lau nước mắt, đưa điện thoại cho cậu ấy xem.
“Em được trường xét tuyển thẳng rồi, khóc là vì mừng quá thôi.”
Bẫy Ngọt Ngào Của Kẻ Phản Diện
Chật vật trăm bề mới có thể khiến nam chính xiêu lòng.
Đêm xác định quan hệ, tôi bị Tần Bùi ôm lấy, trong căn hộ nhỏ, cả hai cùng thử qua đủ mọi tư thế.
Bỗng hệ thống gào lên: “Cô sai rồi! Đây là phản diện!”
Kẻ phản diện trong tiểu thuyết, hiểm độc, cố chấp và thù dai, một khi bị lừa dối thì đến tro tàn cũng chẳng còn.
Giờ phải làm sao đây? Mọi chuyện đã trót xảy ra rồi!
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, bàn tay anh siết chặt cổ tay tôi, giọng khàn khàn làm nũng:
“Đừng đi, ở lại với anh thêm một chút.”
Tôi hôn nhẹ anh: “Em đi rồi sẽ về ngay.”
Rồi lặng lẽ biến mất không dấu vết.
Anh phát điên đi tìm tôi, đến khi điện thoại bỗng nhận được tin nhắn từ tôi:
“Anh vô dụng quá, mình chia tay đi.”
LÀ THIÊN KIM THẤT LẠC, TÔI TRỞ VỀ QUẬY ĐỤC NƯỚC NHÀ TÀI PHIỆT
Là đứa con gái quê, từ nhỏ tôi ghen tị nhất với mấy cô tiểu thư nhà tài phiệt.
Chỉ cần vài quả cam rụng xuống đất làm bẩn đôi giày cao gót của cô ta, một cú điện thoại thôi — cả vườn cam của làng lập tức bị nhổ sạch.
Ấy vậy mà, một ngày đẹp trời, ông trùm tài phiệt tận tay đến tìm tôi.
Hóa ra… tôi mới là tiểu thư thật.
Tối đó, tôi gói ghém mấy bộ quần áo, dắt theo con chó vàng Vượng Tài, vui vẻ chào từng bác, từng cô trong làng.
Cả làng rưng rưng tiễn:
“Con à, lên thành phố sống cho tốt, đừng về đây chịu khổ nữa.”
Tôi lắc đầu lia lịa.
Khổ cái nỗi gì!
Một quả đồi ở quê còn rộng hơn cái sân nhà tài phiệt, chưa đủ cho tôi với Vượng Tài chạy vài vòng cho đã.
Tôi lên đó chỉ để đòi tiền bồi thường thôi.
Còn nếu họ không chịu trả… thì đừng trách tôi lật bàn!
Ngoại Lệ Đặc Biệt
Bạn thân của tôi hình như mang thai, tôi đi cùng cô ấy đến bệnh viện kiểm tra.
Vừa mới từ khoa sản phụ đi ra, lại bất ngờ chạm mặt đội trưởng đặc cảnh đang làm nhiệm vụ, bạn thân nhìn thấy anh ta thì hoảng sợ đến biến sắc.
“Xong rồi! Là anh trai tớ. Nếu anh ấy biết tớ chưa kết hôn mà đã mang thai, chắc chắn sẽ giết tớ mất!”
Chưa kịp nghĩ nhiều, cô ấy đã nhét tờ phiếu kiểm tra thai vào tay tôi.
Đối diện ánh mắt dò xét của người đàn ông, bạn thân ngượng ngùng cười: “Anh, em đi cùng Vãn Vãn đến.”
“Bạn trai cô ấy… thật sự quá vô trách nhiệm!”
Người đàn ông nhìn sang tôi, tôi cúi đầu nhìn xuống đất.
Đêm khuya, người đàn ông xuất hiện ở nhà tôi.
Sắc mặt anh ta sa sút, giọng nói run run.
“Chúng ta ở bên nhau nửa năm, tôi chưa từng chạm vào em.”
“Vậy thì đứa bé là của ai?”
Sa Vào Cạm Bẫy
Trong buổi họp lớp, tôi ngoài ý muốn lên giường với nam thần ở trường — kẻ vốn ghét tôi nhất.
Đến khi phát hiện mình mang thai, thì đã không thể phá được nữa.
Tôi đành phải tìm anh, đưa ra đề nghị:
“Chúng ta kết hôn đi.”
Anh hất tôi ra, gương mặt đầy chán ghét:
“Má nó, tôi với cô quen thân lắm sao?”
Tôi ném thẳng tờ kết quả khám thai vào người anh, cười lạnh:
“Tôi với anh không thân, nhưng đứa bé trong bụng tôi thì thân với anh lắm.”
“Là chính anh tự mình đưa vào trong đó.”
…
Kết Hôn Chớp Nhoáng, Tôi Dắt Con Đi Công Tác
Kết Hôn Chớp Nhoáng, Tôi Dắt Con Đi Công Tác
Tôi mang thai 5 tháng, đi bệnh viện kiểm tra thai định kỳ, bác sĩ nhìn tôi một cái, lạnh nhạt hỏi:
“Cô cắ/m sừng chồng à?”
Tôi ngớ người, rồi tức muốn nổ tung:
“Anh là bác sĩ mà không lo khám bệnh cho đàng hoàng, ăn nói vớ vẩn gì vậy?!”
Anh ta nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, sau đó tháo kính ra, đôi mắt đen thẳm như mực, chậm rãi bước tới trước mặt tôi:
“Chịu khó nhìn cho kỹ vào, tôi là… Tống Tiêu.”
Hai chữ “Tống Tiêu” anh ta phát âm cực kỳ rõ, giống như đang cố tình nhấn mạnh điều gì đó.
Chec rồi…
Chồng hợp pháp mà tôi kết hôn chớp nhoáng rồi bỏ mặc suốt nửa năm nay — chính là anh.
Anh dường như rất thích biểu cảm vừa sốc vừa chột dạ của tôi, đứng đó nhìn tôi bằng ánh mắt nửa cười nửa trêu, như đang chờ tôi đưa ra một lời giải thích hợp tình hợp lý.
Trà Xanh Không Cần Tranh Giành Làm Vợ
Tôi là trà xanh có tiếng trong giới.
Phát hiện Thái tử gia Kinh Thành và cô bạn gái thân thiết qua lại quá mức.
Tôi nước mắt lưng tròng:
“Anh không yêu em nữa rồi……”
Anh ta bực dọc đưa cho tôi một tấm chi phiếu.
“Em tự bình tĩnh lại đi.”
Tôi nhận lấy chi phiếu, sợ mình bật cười ra tiếng.
Sau đó, tình cờ gặp phải kẻ thù không đội trời chung của anh ta.
Mắt tôi khẽ đảo, tỏ vẻ tủi thân đáng thương:
“Anh ấy bắt nạt em, không tốt với em, còn đánh mắng em……”
Sau đó, hai người chạm mặt nhau.
Thái tử gia bị đánh đến bầm tím quanh mắt, tức đến bật cười.
Anh ta vây tôi ở góc tường, nghiến răng nghiến lợi:
“Đánh cô? Mắng cô?”
“Cô nói là hai cái búng trán đó à?”
Động Đất Hay Động Lòng
Động Đất Hay Động Lòng
Trong trận động đất, anh ấy bỏ mặc tôi – một người đang mang thai – quay lưng ôm lấy “bạch nguyệt quang” rồi rời khỏi đống đổ nát.
Khi tôi được cứu ra ngoài, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là bài đăng mới nhất trên trang cá nhân của cô ta:
【Tôi biết, anh mãi mãi sẽ lựa chọn tôi.】
Tôi lặng lẽ nhấn “like”.
Không lâu sau, bài đăng bị xóa.
Lần đầu tiên anh đến bệnh viện thăm tôi, cũng chỉ để giải thích thay cho cô ta:
“Cô ấy chỉ muốn ghi lại khoảnh khắc sống sót sau thảm họa thôi, em đừng làm ầm lên.”
Tôi đặt tay lên bụng phẳng lặng, mỉm cười nhìn anh:
“Về sau sẽ không làm ầm nữa.”