Hiện Đại
Nội dung xoay quanh bối cảnh xã hội ngày nay với tình yêu, công việc, gia đình và những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống. Nhân vật có tính cách gần gũi, câu chuyện dễ liên hệ với thực tế nên thường rất được yêu thích.
Truyện mới cập nhật
Hoa Cúc Ba Tư Nở Lần Cuối
Hòa với cha mẹ đã cắt đứt quan hệ được sáu năm, em gái nuôi lén tìm đến chồng tôi.
Cô ta nói ba mẹ rất nhớ tôi, hy vọng trong đời này có thể gia đình đoàn tụ.
Tôi sờ lên vết sẹo trên trán mình — là vết từ năm lên tám, khi em gái nuôi kẹp gãy ngón tay của tôi, chấm dứt giấc mơ đàn piano.
Tôi muốn tát cô ta, nhưng bị bố giữ lại.
Chồng tôi không nỡ nhìn khuôn mặt tội nghiệp của em nuôi, khuyên:
“Chuyện cỏn con thôi, để quá khứ qua đi đi em.”
Con trai cầm mô hình máy bay ông bà ngoại vừa tặng, bực bội nói:
“Mẹ, con không thể thiếu ông bà ngoại và dì nhỏ, ba mẹ làm hòa đi!”
“Nếu mẹ không đồng ý, con sẽ không cần mẹ nữa!”
Tôi chợt thấy mệt mỏi vô cùng, nhẹ gật đầu:
“Được.”
Khoảnh Khắc Anh Quên Em
Khoảnh Khắc Anh Quên Em
Ngay khoảnh khắc tấm biển quảng cáo khổng lồ rơi xuống, vị hôn phu của tôi theo bản năng lao tới bảo vệ em gái cùng cha khác mẹ.
Chỉ khi chắc chắn cô ấy an toàn tuyệt đối, Tạ Diễn Thần mới bàng hoàng nhớ đến tôi:
“Dĩ Nhiên… xin lỗi. Ninh Ninh… từng cứu mạng anh.”
Ánh mắt tôi dõi theo bóng lưng thiếu niên vừa cứu tôi xong liền xoay người rời đi.
Thân hình thẳng tắp, kiêu hùng như tùng xanh nơi đỉnh tuyết sơn. Máu đỏ tươi theo cánh tay cậu chảy xuống, loang lổ từng giọt.
“Anh nói đúng.”
Tạ Diễn Thần lập tức ngẩng đầu, giọng run run:
“Em… không trách anh sao?”
Tôi khẽ cong môi, ánh mắt bình thản, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
“Ân cứu mạng, đổi lại là em, em cũng sẽ làm như vậy.”
ĐUỔI TÔI RA KHỎI NHÀ, BỐ ĐƯA CON HOANG VỀ LÀM RẠNG TỔ TÔNG
Tôi trượt đại học, ba đuổi tôi ra khỏi nhà, rồi đưa đứa con riêng về sống chung.
Ông đi đâu cũng khoe:
“Con trai tôi thông minh hơn con gái nhiều!”
Tám năm sau, tôi tốt nghiệp thạc sĩ ngành y, được nhận vào một bệnh viện tuyến đầu trong thành phố.
Còn con trai ông – đứa được ông cưng như vàng ấy – cũng "vinh dự tổ tông", đậu vào một trường 985.
Kết quả là, cả nhà họ đi ăn mừng thì bị tai nạn xe, được đưa thẳng đến bệnh viện… chỗ tôi đang làm việc.
Nửa Đời Nhìn Lại
Nửa Đời Nhìn Lại
Năm 50 tuổi, chồng tôi bỗng phát hiện ra mình mới là cậu chủ thật sự của nhà họ Lâm.
Điều đầu tiên ông ta làm sau khi “đổi đời”, là ném bản thỏa thuận l/y h ô.n vào mặt tôi:
“Năm xưa tôi không có quyền lựa chọn. Bây giờ cô – cái thứ đàn bà già nua này – không xứng với tôi nữa!”
Đứa con trai do một tay tôi nuôi lớn và cả đứa cháu nội tôi bồng từ nhỏ, cũng khuyên tôi:
“Mẹ đừng níu kéo bố nữa, đừng cản trở tương lai của chúng con.”
Tôi không khóc không làm ầm, lặng lẽ ký tên.
Rồi xoay người, tôi nhận một cuộc gọi——
“Thưa tiểu thư, chúc mừng cô về nhà. Cô mới chính là huyết mạch của nhà họ Lâm đã thất lạc suốt 50 năm.
Lần nhận người hôm nay chỉ là một màn kịch, để cô thấy rõ bộ mặt thật của những người bên cạnh.
Thật tiếc, bọn họ đã khiến cô thất vọng.
Bây giờ, cô có thể tự quyết định… có còn muốn họ nữa không?”
Cảng xưa Nam Dương
Cảng xưa Nam Dương
Năm tôi và Hộ Viễn Chu l/y h ô.n, tôi chỉ nhận tiền bồi thường, không giành quyền nuôi con.
Đó là đứa cháu đích tôn của họ Hộ, ngay từ khi lọt lòng đã có tám chuyên gia dinh dưỡng và sáu bảo mẫu chăm sóc.
Tôi không cần – cũng không muốn – tước đoạt tương lai của thằng bé, vốn được sinh ra để đứng trên đỉnh tháp kim tự tháp.
Hộ lão phu nhân lập tức đăng báo chúc mừng con trai bà “khôi phục độc thân”.
Bà ta trước sau như một:
Từ đầu đã coi thường tôi – người phụ nữ vượt biển từ Malacca đến Hương Cảng, chỉ vì tình yêu mà gả cho Hộ Viễn Chu.
Trên bến cảng hôm ấy, ánh mắt Hộ Viễn Chu luôn dõi theo tôi.
“Có lẽ em không tin… anh chưa từng muốn chia tay em.
Còn nữa, vé tàu từ Malacca về Hương Cảng rất dễ mua, anh sẽ đợi em trở về.”
Tôi bước lên cầu tàu, ngoái lại nhìn anh lần cuối:
“Sau này… tôi sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.”
Nữ Chính Phản Công: Thiên Kim Đích Thực
Mười tám tuổi, một màn kịch m/áu ch/ó “nhà giàu nhận nhầm con” lại rơi đúng vào tôi.
Mẹ ruột rơi nước mắt:
“Con gái, theo mẹ về nhà đi…”
Bên cạnh bà là một cô gái váy trắng, khẽ đỡ tay bà, ánh mắt dịu dàng đầy lo lắng hướng về phía tôi:
“Em gái, mẹ đã buồn đủ rồi, đừng chọc giận mẹ nữa. Nghe lời, về với chúng ta đi.”
Nhìn gương mặt y hệt mẹ nuôi của mình, tôi bật cười khẩy:
“Em gái với ai? Phì!”
Bé Con Đừng Khóc
Bé Con Đừng Khóc
Sau khi cha tôi phá sản, tôi lấy cớ chán ngán mà đuổi thẳng người bạn trai được bao nuôi suốt ba năm – nam thần trường y, Cố Thanh Phong.
Đêm đó, anh quỳ dưới mưa, đôi mắt đỏ hoe, cầu xin tôi suốt tám tiếng đồng hồ.
Còn tôi, khi ấy vừa phát hiện mình đã mang thai được bốn tháng.
Năm năm sau, chàng trai nghèo ấy đã lột xác thành tỷ phú ngàn tỉ.
Ngày anh đứng đầu bảng xếp hạng giàu có, phóng viên hỏi:
“Cố tổng, ngài chỉ mất năm năm từ một sinh viên nghèo vươn lên thành tỷ phú, bí quyết là gì ạ?”
Khóe môi anh khẽ nhếch, đôi mắt phượng dài hẹp ánh lên tia châm chọc:
“Tìm một cô bạn gái hám hư vinh, rồi bị cô ta đá một cú thật đau.”
CHỊ GÁI QUA ĐỜI, TÔI DÙNG TÊN CHỊ ĐỂ SỐNG TIẾP
Khi học cấp 3, một tai nạn đã cướp đi sinh mạng của chị gái tôi.
Nhưng khi ký vào giấy xác nhận tử vong, mẹ lại nhìn khuôn mặt giống hệt chị của tôi, rồi viết tên người chết là “Chu Thư Ý”.
Chu Thư Ý là tôi.
Người đã mất là chị gái tôi, tên Chu Thư Âm.
Tôi khóc lóc hỏi bà tại sao.
Mẹ nói: “Bởi vì chính con đã hại chết Thư Âm.”
Anh trai tôi nói: “Cả đời này, em phải chuộc tội thay cho Thư Âm.”
Họ oán trách tôi, căm ghét tôi, giận dữ chất vấn: “Tại sao người chết không phải là mày?”
Cho đến ngày tôi bị chẩn đoán mắc ung thư.
Tôi mang theo sự nhẹ nhõm chưa từng có, mỉm cười hỏi họ:
“Trên bia mộ của tôi, có thể trả lại cái tên ‘Chu Thư Ý’ không?”
Thật Trùng Hợp Tôi Cũng Là Bệnh Kiều
Tôi thầm yêu người anh trai trên danh nghĩa của mình.
Nhưng anh ấy quang minh lỗi lạc, càng làm tôi trông như một kẻ tối tăm biến thái.
Sau này anh ấy đi xem mắt, người phụ nữ kia lại quá xứng đôi với anh.
Tôi ghen đến phát điên, liền hạ thuốc cho anh.
Tôi biết anh tôi là người có trách nhiệm.
Đêm nay qua đi, cho dù anh không thích tôi, cũng nhất định sẽ cưới tôi.
Mọi thứ đều tiến triển thuận lợi.
Thế nhưng, đến phút cuối, tôi lại hối hận.
Tôi vẫn không nỡ làm hại anh…
Nhân lúc anh còn chưa tỉnh, tôi vội vã rời khỏi người anh.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay lại bất ngờ siết chặt cổ chân tôi.
“Đang làm giữa chừng mà bỏ dở không phải là thói quen tốt đâu, em nói xem? Em… gái.”
Lời Hẹn Bằng Trái Tim
Tôi là một người câm, gả cho vị tổng tài tuyệt tự.
Cả giới hào môn đều đang chờ xem trò cười của tôi, vậy mà ngay trong yến tiệc nhà giàu, tôi lại nôn nghén.
Khuôn mặt Hạ Diên Xuyên đen kịt: “Tôi chưa từng động vào em, đứa trẻ này là của ai?”
Tôi không nói lời nào, lặng lẽ bỏ đi rồi sinh đôi một trai một gái.
Nhìn con trẻ càng lớn càng giống mình, Hạ Diên Xuyên rơi vào trầm tư.
Nửa đêm, anh siết chặt tôi trong lòng, khẽ hỏi: “Vợ, mấy đứa nhỏ này rốt cuộc được mang thai thế nào vậy”
“Chúng ta thử diễn lại một lần nữa.”
“Em không lên tiếng, coi như đã đồng ý.”
01
Trước khi gả cho Hạ Diên Xuyên, tôi đã biết anh ta không thể sinh con.
Năm mười tám tuổi, để nhặt lại chiếc diều cho Thanh mai Dư Đường, anh ta không cẩn thận ngã từ trên cây xuống.
Đúng lúc đó, một hòn đá trên đất đã làm tổn thương chỗ quan trọng.
Nghe nói khi ấy, quần anh ta toàn là máu.
Tin tức lan truyền ra ngoài, anh ta bị người ta chế giễu suốt một thời gian dài.
Từ đó về sau, tính cách Hạ Diên Xuyên trở nên u ám, lạnh lùng.
Dư Đường chê anh ta thân thể khiếm khuyết, nên đã hủy hôn với anh ta.
Ông nội tôi là một danh y Đông y, có một tiệm thuốc Đông y gia truyền.
Ông nội Hạ Diên Xuyên là khách VVIP lâu năm của tiệm, cũng là chỗ thân tình với ông nội tôi.
Thấy Hạ Diên Xuyên đã hai mươi lăm mà vẫn chưa kết hôn.
Cụ Hạ vừa cứng vừa mềm, ép Hạ Diên Xuyên phải cưới tôi.
Nhà họ Hạ có sản nghiệp ngàn tỷ, Hạ Diên Xuyên lại là con trai độc nhất.
Mà nhà tôi tuy cũng là thế gia Đông y, nhưng so với nhà họ Hạ thì đúng là trèo cao.
Ngoài chuyện môn không đăng, hộ không đối…
Điều quan trọng nhất, tôi là một người câm.
Tin Hạ Diên Xuyên cưới một cô gái câm vừa truyền ra.
Cả giới hào môn đều xôn xao bàn tán.
“Chậc chậc, tuy người thừa kế nhà họ Hạ ở phương diện kia có vấn đề, nhưng gia sản lớn như thế, phụ nữ nào mà chẳng lấy được? Vậy mà lại cưới một cô gái câm, gia thế tầm thường.”
“Nghe nói trong lễ cưới, cả quá trình Hạ Diên Xuyên đều lạnh mặt, nhìn là biết không hài lòng với cuộc hôn nhân mà cụ Hạ sắp đặt.”
“Cô gái câm tuy đã gả vào hào môn, nhưng làm thiếu phu nhân hào môn đâu có dễ.”
02
Tôi biết Hạ Diên Xuyên không thích tôi.
Tôi cũng rất biết thân biết phận.
Sau khi kết hôn, chủ động cùng anh ta ngủ riêng phòng.
Chúng tôi ở chung một biệt thự, nhưng quan hệ còn xa lạ hơn cả người dưng.
Cho đến một đêm sau hôn nhân một năm.
Hạ Diên Xuyên đi xã giao về nhà.
Anh ta uống rượu, lại dầm mưa.
Nửa đêm sốt cao.
Tôi sang phòng anh ta chăm sóc.
Anh ta ngủ rất say, gọi thế nào cũng không tỉnh.
Tôi đo nhiệt độ, 39.5 độ.
Không thể cho uống thuốc hạ sốt, chỉ còn cách dùng hạ nhiệt vật lý.
Tôi tháo khuy áo sơ mi của anh ta.
Ánh mắt dừng lại trên từng khối cơ bụng rõ ràng, không kìm được nuốt một ngụm nước bọt.
Hạ Diên Xuyên có một gương mặt và thân hình hoàn mỹ đến cực hạn.
Gia thế lại hiển hách.
Nếu không phải vì phương diện kia có vấn đề, bị Dư Đường từ hôn.
Sao có thể đến lượt tôi.
Tôi bưng một chậu nước ấm, dùng khăn lau người cho anh ta.
Lau xong nửa thân trên, tôi lại tháo thắt lưng anh ta.
Mặt đỏ bừng, giúp anh ta lau rửa nửa thân dưới.
Không ngờ, anh ta lại có phản ứng.
Nhìn qua, quả thật rất có thiên phú.
Khoảnh khắc đó, đầu óc tôi toàn là những suy nghĩ mơ hồ.
Muốn thử một lần xem người đang sốt 39.5 độ sẽ thế nào.
Cũng muốn thử xem, những món thuốc bổ tôi đã hầm cho anh ta ăn suốt một năm qua có tác dụng hay không.
Kết hôn một năm, chúng tôi khách sáo như khách.
Đừng nói là cùng phòng, ngay cả nắm tay cũng chưa từng.
Lúc này, anh ta đang ngủ say, gác bỏ vẻ cao lạnh ngày thường.
Trông thật dễ bắt nạt.
Tôi vứt khăn, cẩn thận ngồi vào lòng anh ta.
03
Cơn đau đến nhanh, đi cũng nhanh.
Ba phút sau.
Vệt nước mắt trên má tôi còn chưa khô, thì mọi chuyện đã kết thúc.
Cái này…
Bề ngoài thì đúng là đẹp thật.
Nhưng lại chẳng dùng được bao nhiêu.
Nghỉ ngơi một lúc, tôi bỗng thấy sợ hãi.
Nếu anh tỉnh lại, phát hiện mình bị tôi cưỡng ép trong lúc ngủ.
Liệu có nổi giận không?
Trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ: Không thể để anh phát hiện.
Dù sao trải nghiệm cũng chẳng tốt đẹp gì, tôi coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tôi giúp anh mặc lại quần áo, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Ngày hôm sau, cơn sốt của Hạ Diên Xuyên đã hạ.
Tôi xuống lầu ăn sáng, suốt buổi guilty như kẻ trộm, không dám ngẩng mắt nhìn anh.
May mà, dường như anh không biết tối qua tôi đã làm những chuyện đó.
Anh đối xử với tôi vẫn lạnh nhạt như trước, giống như tôi chỉ là một vật trang trí trong ngôi nhà này.
Còn tôi cũng giữ sự thờ ơ như vậy.
Vì bẩm sinh không nói được, nên trước mặt người khác tôi yên lặng, tự ti, đã quen với việc làm mờ nhạt sự tồn tại của mình.
Chúng tôi ăn xong bữa sáng mà không nói một lời.
Anh đứng dậy đi làm ở tập đoàn Hạ.
Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Chuyện tối qua trở thành một bí mật đè nặng trong lòng tôi.
Tưởng rằng sẽ chẳng bao giờ nhắc đến nữa.
Không ngờ, ba tháng sau, tôi mang thai.
Nói là tuyệt tự, sao chỉ một lần đã có con rồi?
Xem ra, món thuốc bổ gia truyền nhà tôi thật sự rất hiệu quả.
04
Tôi không biết phải thú nhận với Hạ Diên Xuyên thế nào.
Cũng không tìm được cơ hội để nói thật.
Hôm đó, anh sai người mang đến một bộ lễ phục cao cấp.
Tôi còn đang ngẩn ngơ nhìn bộ lễ phục, thì điện thoại của anh gọi đến.
“Lễ phục nhận được rồi chứ?”
“Em thử xem có vừa không.”
“Tối nay, đi cùng anh tham dự dạ tiệc.”
Anh biết tôi không nói được, vậy mà vẫn gọi điện thông báo.
Tôi muốn từ chối cũng chẳng xong.
Kết hôn một năm, anh chưa từng đưa tôi đi cùng dự bất cứ buổi xã giao nào.
Hơn nữa, ở nơi đó tôi sẽ lạc lõng, bản thân tôi cũng không muốn đi.
Tôi vừa định nhắn tin bảo anh là tôi không muốn tham dự.
Chưa soạn xong, anh đã gửi tin nhắn đến: 【Ông nội đặc biệt dặn anh phải dẫn em đi dự tiệc, em chuẩn bị đi.】
Anh đã đem ông nội ra nói, thì tôi chỉ có thể đi cùng.
Tôi nhắn lại: 【Được.】
Tối, tám giờ.
Tài xế đến đón tôi.
Bình thường tôi quen ăn mặc giản dị, giờ khoác lên lễ phục cao cấp, thấy rất gượng gạo.
Khoảnh khắc cửa xe mở ra, dường như trong mắt Hạ Diên Xuyên thoáng qua một tia kinh diễm.
Sau khi lên xe, anh nhận ra sự lúng túng của tôi.
Anh hờ hững nói: “Em mặc thế này rất đẹp, tự tin lên.”
Dù không biết lời khen đó bao nhiêu phần chân thật, nhưng ít nhất tôi cũng bớt tự ti đi nhiều.
Đây là lần đầu tiên tôi tham dự một buổi tiệc hào môn.
Tôi theo sát sau lưng Hạ Diên Xuyên, vừa bước vào hội trường đã thu hút mọi ánh nhìn.
Thính giác tôi rất nhạy, lờ mờ nghe thấy những lời bàn tán thì thầm.
“Ồ, đây chính là cô vợ câm mà người thừa kế nhà họ Hạ cưới sao?”
“Xinh thì cũng xinh thật, nhưng phong thái và khí chất thì kém quá.”
“Nhìn là biết đồ quê mùa, chưa từng thấy qua thế giới này.”
“Hạ Diên Xuyên mà cũng dẫn cô ta đến, không thấy mất mặt sao?”
Lòng bàn tay tôi toát đầy mồ hôi lạnh, chỉ muốn tìm chỗ trốn.
Nhưng Hạ Diên Xuyên bỗng siết chặt tay tôi, thấp giọng nói: “Đừng sợ, ai dám cười em, anh sẽ thu mua công ty của họ.”
Anh khiến tôi bật cười, phong thái tự nhiên cũng trở nên ung dung, thoải mái hơn nhiều.
Anh đưa cho tôi một ly nước táo.
Vừa ngửi thấy mùi táo, tôi lập tức nôn khan.
Tôi lấy tay che miệng, gắng gượng kìm nén cơn buồn nôn đang dâng lên.
05