Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật
SAU TÁI HỢP, TÔI TRỞ NÊN VÔ CẢM
Sau khi tái hợp với Lục Tiêu, tôi trở nên chu đáo và biết điều hơn bao giờ hết, luôn quan tâm chăm sóc anh ấy từng chút một, dịu dàng hết mực, nhưng lại không còn tra hỏi anh đi đâu, cũng chẳng để tâm chuyện anh làm thêm vất vả hay ốm đau cảm cúm.
Ngay cả khi đang mặn nồng bên nhau, lúc người thanh mai trúc mã của anh gọi điện nói cần anh giúp, tôi cũng chỉ dịu dàng ngắt lời giải thích của anh: “Không sao đâu, muộn rồi thì cứ ở lại bên đó cũng được.”
Bàn tay đang định mở cửa của Lục Tiêu khựng lại khi nghe Đường Nhu nói nhà cô ấy đột nhiên mất điện khiến cô ấy sợ hãi. Anh ngập ngừng nhìn tôi – lúc đó mặt tôi vẫn còn ửng đỏ – rồi đặt một nụ hôn dỗ dành lên trán tôi, khẽ nói xin lỗi, sau đó đứng dậy mặc áo.
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, vì dù từng rất mê đắm cơ thể anh, nhưng từ sau khi tái hợp, có vẻ như tôi đã quá chán ngấy.
Thấy anh hấp tấp chuẩn bị ra ngoài, tôi gọi lại: “Đợi đã…” nhưng còn chưa kịp nói hết câu, anh đã bực bội cắt ngang, đôi lông mày đẹp cũng nhíu lại: “Nguyện Nguyện, dạo này em chẳng phải rất hiểu chuyện sao? Sao giờ lại thế này nữa? Anh không muốn cãi nhau,
Đường Nhu từ nhỏ đã sợ bóng tối, nếu anh không tới, cô ấy sẽ gặp chuyện mất.”
Tôi chỉ bình thản chỉ tay về phía cửa: “Anh quên chìa khóa xe rồi.”
NGƯỜI ĐỢI TÔI SUỐT NĂM NĂM
VĂN ÁN
Sau khi làm thôi miên để xóa ký ức, tôi quên mất vị hôn phu thiếu tướng đã yêu nhau suốt bảy năm,
quên mất cô gái tôi từng nuôi dưỡng từ nhỏ nhưng lại cướp đi mọi thứ của tôi,
quên luôn tất cả những gì liên quan đến Quân khu Bắc Kinh…
Tôi làm xong thủ tục xuất ngũ, một mình nộp đơn xin ra nước ngoài làm viện trợ.
Mọi người đều nghĩ tôi chỉ đang tức giận tạm thời, chịu không nổi gian khổ ở chiến khu Trung Đông thì chẳng mấy chốc sẽ quay về.
Cho đến khi trực thăng vũ trang bất ngờ bao vây toàn bộ doanh địa Trung Đông, đặc chiến nhanh chóng kiểm soát khu vực.
Dưới ánh đèn pha chói mắt, một sĩ quan quân đội đến từ Bắc Kinh bước ra, kinh ngạc hỏi:
“Bao nhiêu năm qua, vì sao cô chưa từng liên lạc với Thiếu tướng Từ Mục Dã? Cô có biết anh ấy đã đợi cô suốt năm năm không?”
Tôi chớp mắt đầy nghi hoặc:
“Xin lỗi, tôi đã làm thôi miên để xóa ký ức, xin hỏi Từ Mục Dã là ai?”
Vừa dứt lời, không khí như đông cứng lại.
Tôi bỗng thấy trong lòng hoang mang, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên.
Trên khoang máy bay, người đàn ông trong quân trang chỉnh tề, hốc mắt đỏ hoe, đang nhìn tôi chằm chằm không rời.
Liên Hôn Cùng Trúc Mã Lạnh Lùng
Trúc mã lớn hơn tôi năm tuổi, ba mẹ có ý muốn tác hợp tôi và anh ấy kết thân.
Lời này vừa nói ra, tôi lập tức nhíu mày.
“Không được, tôi mới không muốn cưới anh ta.”
“Anh ta cứng nhắc như vậy, ở cạnh nhau đến một chủ đề chung cũng không có.”
Lời vừa dứt, trúc mã lạnh lùng xuất hiện ngay phía sau.
Đường vai tôi rõ ràng căng cứng trong thoáng chốc, thần sắc hoảng loạn.
Kết quả, ngày hôm sau tôi và anh ta lại nằm trên cùng một chiếc giường, bốn mắt nhìn nhau.
Không lâu sau, tôi vò tay, cẩn thận nói với quản lý rằng tôi đi làm giấy chứng rồi.
“Em thi chứng gì thế, mười ngày nửa tháng đủ cho em ôn tập chắc?”
“Giấy đăng ký kết hôn.”
Thanh Xuân Tiên Vương Mang Thai Cáo Con Của Tôi
清冷仙尊怀了狐狐我的崽
作者:云深见鹿
Thanh Xuân Tiên Vương Mang Thai Cáo Con Của Tôi_ Vân Thâm Kiến Lộc
Số chương: 104 chương chính (xong) + 22 chương phụ (xong) + 2 chương phụ đặc biệt (chưa có nguồn để dịch).
Văn án
Càng Nhiễm đã xuyên vào trong sách.
Trong sách, cô là nữ phụ ác độc, một con cáo đỏ tinh, vì thu hút sự chú ý của nam chính, cô không ngần ngại mà đánh nhau với nữ chính.
Sau khi thất bại, cô chết đi, ngay cả nội đan cũng bị người ta đào ra làm thuốc đạn.
Càng Nhiễm quyết đoán bỏ trốn, chiếm lấy một ngọn núi làm vương, còn vô tình nhặt được một người phụ nữ xinh đẹp, bị thương nặng, và cưới cô làm vợ.
Người phụ nữ này tính tình lạnh lùng, dung mạo như tuyết, cả ngày chỉ quấn quýt trên giường bệnh.
Khi tình cảm sâu đậm, cũng chỉ cắn chặt môi dưới, ép buộc bản thân gọi cô là "Thanh Thanh".
Càng Nhiễm mê đắm vẻ đẹp, hoàn toàn không quan tâm chuyện đó, vợ cô thì eo thon mềm mại, dịu dàng và ân cần, môi hôn vào ngọt ngào vô cùng.
Lũ yêu quái trong vòng trăm dặm nghe được chuyện này, đều chế giễu cô cưới một bệnh nhân yếu đuối thuộc nhân tộc.
Hừ, niềm vui của cáo các ngươi không thể tưởng tượng nổi.
Cuộc sống hạnh phúc chẳng kéo dài lâu, ổ cáo của cô suýt chút nữa đã bị nam chính đốt cháy, còn cô cũng suýt bị diệt trừ yêu ma.
Người vợ vốn yếu ớt cần được che chở, tay cầm kiếm dài, trong lúc nguy cấp đã cứu mạng cô, và còn làm cho nam chính mất đi tu vi tiên.
Mọi người trong các môn phái tiên thấy vậy đều quỳ xuống một lần, cô mới nhận ra, vợ mình thực ra là một tiên nhân với xương kiếm bẩm sinh, tuyệt thế vô song, là một vị Thanh Xuân Tiên Vương.
Thanh Xuân Tiên Vương trải qua kiếp nạn tu luyện, bị thương nặng, đáng lý phải quay lại môn phái tiên để kế thừa chức môn chủ, nhưng lại bị cô - con cáo dại không biết xấu hổ - làm hư hỏng.
Trong sách, Thanh Xuân Tiên Vương sau này còn thu nữ chính làm đồ đệ, nuông chiều đệ tử đào nội đan của cáo, giúp nữ chính tăng cường tu vi, để con cáo chết thảm không ai hay biết.
Càng Nhiễm nhanh chóng thu dọn đồ đạc, trốn về núi của cáo.
Không lâu sau, cô bị Thanh Xuân Tiên Vương chặn lại ngay tại động phủ mới.
Mỹ nhân lạnh lùng, đôi mày như sương giá, sắc mặt kém đi không ít, chỉ có bụng dưới hơi nhô lên.
Cô tiến gần, đột ngột hôn cô một cái.
Càng Nhiễm bị hôn đến ngẩn ngơ: "......."
Mỹ nhân lạnh lùng ôm lấy cô: "A Nhiễm, em không cần tôi và đứa bé sao?"
//
Cảnh giới tu luyện như sau: (Editor: để cho tiện và dễ thì t đánh số như level luôn hen)
Tu yêu: Tụ linh (1), thông trí (2), tôi thể (3), luyện cốt (4), yêu đan (5), hóa hình (6), ngưng hồn (7), luyện hư (8), đại thừa (9), độ kiếp (10)
Tu tiên: Chúc cơ (1), khai quang (2), dung hợp (3), tâm động (4), kim đan (5), nguyên anh (6), xuất khiếu (7), động hư (8), đại thừa (9), độ kiếp (10).
Thể loại: Sinh con, Tiên hiệp, Xuyên sách, Nhẹ nhàng, Hằng ngày, Hoa cao lãnh.
-//-
Editor có lời muốn nói:
Đầu tiên, mình luôn đề cao "tốc độ" và đảm bảo đúng, đủ cốt truyện hơn là "chỉnh chu câu từ" nên mới dùng Al để hỗ trợ vậy nên các bạn nào chú trọng mấy cái như thoại xưng hô, đại từ xưng hô thì hãy cân nhắc nhen. (trong lúc đọc truyện mà thấy có cái tên lạ mà bối cảnh thì lại không giống như là xuất hiện nhân vật mới thì hãy comment giúp t để t check lại nhen, do Al nó không thống nhất/cố định tên nhân vật nên t phải sửa đi sửa lại, maybe sẽ vẫn sai sót)
Thứ hai, tôi ưu tiên beta mạch truyện chính nên bộ nào có phiên ngoại thì t chỉ dịch lướt thôi (nếu cp phụ nào mà t thích quá thì sẽ khác hihi)
Thứ ba, tuy dùng Al nhưng tôi cũng đặt ra tiêu chí: dịch ra phải hiểu được cốt truyện -> nên ai thấy đoạn nào bị sai/ gây khó hiểu thì cứ comment nhắc nhé~
Editor review riêng: Đây là bộ truyện dễ thương nhất t từng đọc >< truyện khá nhẹ nhàng, mặc dù có tình tiết cao trào và phân cảnh giao chiến nhưng không có nv nào chết. Ngọt từ đầu đến cuối, không có ngược luôn á (nếu gọi là ngược thì chỉ có mấy đoạn má Nhiễm tự overthinking ~_~)
Truyện gần như là hành trình khám phá thế giới tu tiên, rèn luyện tu vi cho Càng Nhiễm (còn vợ là Tiên Vương nên là khỏi bàn hen). Truyện buff sẵn cho Thanh Xuân nhưng Càng Nhiễm thì từ từ đi lên, cái khiến t thích bộ truyện này chính là những khoảng khắc bình yên hạnh phúc của cp chính và những sự dễ thương của các nv phụ ^^
Anh Là Ngoại Lệ Của Tôi
Trong giới Bắc Kinh, ai ai cũng biết, Đại tiểu thư nhà họ Lâm – Lâm Cẩm Tư – ngày nào cũng chạy theo Đại thiếu gia nhà họ Chu – Chu Lễ An.
Trước khi Chu Lễ An ra nước ngoài:
Tôi: “Thả thính, thả thính, thả thính.”
Chu Lễ An: Lạnh lùng, không thèm để ý.
Tôi: “Chu Lễ An, đợi khi tôi và anh cùng đỗ vào một trường đại học, chúng ta ở bên nhau được không?”
Chu Lễ An thản nhiên nói: “Tôi không cần thi, tôi được tuyển thẳng.”
Sau khi Chu Lễ An về nước:
Chu Lễ An: “Đại tiểu thư đang ghen sao?”
Chu Lễ An: “Tôi thích em.”
“???”
Chuyện gì vừa xảy ra thế???
Trà Xanh Thất Thủ
Hôm bố tôi – Lâm Kiến Quốc tái hôn, đám cưới không lớn nhưng tràn đầy ấm áp.
Cô dâu tên Lưu Y Y, nhỏ hơn bố tôi tròn mười lăm tuổi, khuôn mặt thanh thuần, giọng nói nhẹ như tơ, ánh mắt nhìn bố tôi chứa đầy sự ngưỡng mộ và tình yêu không giấu giếm.
Họ hàng xì xào sau lưng, nói rằng bố tôi “tuổi này mà vẫn cưới được vợ trẻ, đúng là phúc khí ngập trời.”
Bố tôi thì đắc ý ra mặt, ôm eo Lưu Y Y, cả người như trẻ lại mười tuổi, ngay cả những nếp nhăn nơi khóe mắt cũng rạng rỡ hạnh phúc.
Giữa tiệc cưới, Lưu Y Y cầm ly rượu đi đến trước mặt tôi, dáng người uyển chuyển, đôi mắt hơi đỏ.
“Vãn Vãn, từ nay cô là mẹ kế của con rồi. Cô biết mình không thể thay thế mẹ ruột, nhưng cô sẽ cố gắng yêu thương con như con ruột của mình.”
Khi nói đến đó, giọng cô ta bắt đầu nghẹn lại, một giọt lệ trong veo đúng lúc lăn xuống gò má xinh đẹp.
“Cô không cần gì cả, chỉ mong bố con hạnh phúc, nhà mình hòa thuận.”
Người lớn xung quanh lập tức nhìn nhau gật gù, khen cô ta hiểu chuyện, hiền lành.
Bố tôi thì càng thương cô ta hơn, vội ôm vào lòng dỗ dành, đồng thời liếc tôi bằng ánh mắt mang theo trách cứ — như thể đang nói:
“Con xem, lại làm mẹ kế con khóc rồi.”
Tôi chỉ yên lặng nhìn cô ta, không nói gì.
Cô ta không biết.
Tôi, Lâm Vãn, là một blogger nổi tiếng với hơn ba triệu người theo dõi, bút danh “Giáo sư Trà.”
Chuyên mục của tôi — là nhận diện, phân tích và vạch trần mọi loại “trà xanh” trên mạng.
Mà người phụ nữ đang đứng trước mặt tôi đây, Lưu Y Y, chính là “đỉnh cao trà nghệ” trong giới mạng — Tea Master thiên hoa bảng.
Tôi đã xem hết tất cả video và bài viết của cô ta — những “giáo trình trà xanh” được dân mạng chuyền tay như kinh thánh.
Nên ngay khi cô ta bắt đầu diễn, tôi đã biết.
Trò chơi bắt đầu rồi.
Và tôi — người đã xem trước toàn bộ chiến lược, chính là người chơi duy nhất biết cách phản công.
Khi Anh Nói Dối Bằng Tiếng Pháp
Chồng tôi có một cô phiên dịch tiếng Pháp đi cùng, tên là Tô Nguyệt.
Bọn họ lúc nào cũng kè kè bên nhau, khoảng cách cơ thể gần đến mức khiến tôi cảm thấy bất an.
Thậm chí nhiều chuyến công tác, hai người còn ở… cùng một phòng.
Tôi từng nói với anh rằng tôi không thoải mái với chuyện này.
Nhưng anh chỉ nhíu mày, vẻ mặt khó chịu ra mặt:
“Công việc của Tô Nguyệt là phải theo sát tôi. Em nghĩ ngợi linh tinh cái gì vậy?”
“Đầu óc bẩn mới nhìn đâu cũng thấy dơ dáy.”
Tôi im lặng, không tranh cãi.
Thậm chí còn cảm thấy có thể là mình nhạy cảm quá mức thật.
Cho đến một ngày.
Ngay trước mặt tôi, Tô Nguyệt thản nhiên dùng tiếng Pháp nói với anh:
“Tối nay anh sẽ lại phải ở cạnh con mụ già đó à?”
Còn chồng tôi—
cười dịu dàng, cúi đầu đáp:
“Sao có thể chứ, bảo bối.
Anh sẽ bịa đại cái cớ nào đó lừa cô ta,
tối còn về ngủ với em chứ.”
Cả hai người đều rất tự nhiên.
Bởi vì họ nghĩ tôi… không nghe hiểu tiếng Pháp.
Đáng tiếc là— tôi hiểu. Từng chữ một.
Tráo Mệnh
Tráo Mệnh
Sau khi kết hôn không lâu, vợ chồng tôi gặp một vụ t/a/i n/ạ/n xe nghiêm trọng. Chồng tôi t//ử v/o/n/g tại chỗ, còn tôi sống sót nhưng mất đi một bên mắt.
Sau tang lễ, sau nước mắt, tôi lặng lẽ về lại quê nhà.
Vừa trở lại làng, tôi đã vô tình gặp lại bà thầy bói năm xưa.
Bà ấy lúc nhỏ luôn bị mọi người trong làng dè chừng, chỉ có ba mẹ tôi là thường xuyên đem cơm nước đến cho. Có lẽ vì thế mà bà dành cho tôi một chút thiện cảm hiếm hoi.
Tôi vừa định cất lời chào hỏi, thì bà ấy bỗng nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay tôi đang đeo, giọng trầm xuống:
“Đứa nhỏ ngốc… con trúng bẫy người ta rồi.”
“Chiếc vòng kia đang hút vận may của con. Cô ta càng hút được nhiều, thì con càng xui xẻo. Mà con càng xui, cô ta lại càng hạnh phúc.”
Lời nói như tiếng sét nổ giữa trưa hè, khiến đầu óc tôi chấn động.
Món Đậu Phụ Của Ngoại
Tôi sắp tốt nghiệp đại học, dạo này ngày nào cũng bận rộn trong ký túc xá gửi đơn xin việc khắp nơi.
Ngoại đã gọi cho tôi mấy lần, nói rằng rất nhớ tôi. Đúng dịp sắp đến Tết Trùng Dương, tôi quyết định lặng lẽ về thăm bà, định cho bà một bất ngờ.
Thế nhưng, khi vừa đến đầu con ngõ, tôi đã thấy trước cửa nhà mình đỗ một chiếc Maybach sang trọng.
Tò mò đi tới, tôi nghe thấy giọng một người đàn ông nói:
“Cô ấy là con gái tôi.”
Tôi sững người tại chỗ.
Đến khi thấy ngoại đột ngột ng/ã x/uống, tôi mới hoàn hồn, hét lên:
“Ngoại ơi!”
Ngoại tôi đổ bệnh.
Bác sĩ nói bệnh của bà cần rất nhiều tiền để chữa trị, nhưng tôi thì chẳng có một xu dính túi.
Cả đời ngoại sống ở nông thôn, không có bảo hiểm y tế.
Chi phí viện phí cao ngất khiến tôi hoàn toàn hoang mang, không biết phải làm gì.
Lúc này, người đàn ông tự xưng là cha ruột của tôi mở miệng nói:
“Số tiền đó, tôi có thể chi.”
Trên đời này chẳng ai cho không ai thứ gì — tôi hiểu rõ điều đó.
Nên tôi không hề vui mừng, mà chỉ bình tĩnh hỏi lại:
“Điều kiện là gì?”
“Đi theo tôi về nhà, nhận tổ quy tông.”
Tôi đồng ý.
Dù sao, trên đời này tôi chỉ còn mỗi mình ngoại là người thân.
Nếu chỉ cần nhận tổ mà có thể cứu được ngoại, thì với tôi, đó là món hời lớn nhất rồi.
Ba Bảo Không Được Kể Với Mẹ
Ba Bảo Không Được Kể Với Mẹ
Con trai tôi ngồi trong xe, bỗng nói:
“Hôm nay ba đi đón chị gái rồi đó.”
Tay tôi siết chặt vô lăng.
“Chị gái nào cơ?”
“Chị gái mà. Ba nói không được kể cho mẹ biết.” Nó vừa nghịch chiếc cặp vừa đáp.
Đèn đỏ bật sáng.
Tôi đạp phanh gấp.
“Bảo bối, chị gái trông như thế nào?” Tôi cố gắng giữ giọng thật bình thường.
“Rất xinh, tóc dài, còn đeo cái cặp hình chuột Mickey to ơi là to.”
“Chị bao nhiêu tuổi?”
“Con không biết, chắc lớn hơn con một chút.”
Con trai tôi năm tuổi rưỡi.
“Mẹ sao vậy?”
“Không sao đâu.” Tôi gượng cười, “Mẹ chỉ hơi mệt chút thôi.”
Điện thoại reo.
Là chồng tôi.
Tôi không nghe máy.