Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Tiểu Hồ Ly Của Hòa Thượng
Mở livestream chưa đến năm phút đã bị quản trị viên tống vào "nhà tối" bắt úp mặt suy ngẫm.
Tôi đâu có hở hang, cũng chẳng bán hàng.
Tại sao chỉ khóa mỗi mình tôi?
Tức quá, tôi gõ cửa phòng quản trị viên.
"Hà Thượng, anh nhắm vào tôi đúng không!"
Người đàn ông tựa bên khung cửa, bình thản xoay chuỗi Phật châu.
"Không rõ ràng lắm sao?"
Tức đến mức tôi hiện nguyên hình, há to miệng:
"Đồ hòa thượng thối, tin không tôi nuốt sống anh luôn!"
Anh ta mặt không đổi sắc, khoanh tay cười lạnh dạy đời tôi:
"Tiểu hồ ly, bây giờ là xã hội pháp trị."

NGƯỜI BÀ CAY NGHIỆT
Mang thai được ba tháng, bà nội chồng tôi tìm tới nhà đặt ra luật lệ.
Bà ta cố tình giec con chó mà tôi nuôi suốt ba năm, rồi đem hầm thành canh để chọc tức tôi.
Trên bàn cơm, bà ta đắc ý khoe khoang:
“Ăn thịt con s/ú/c s/i/n/h lớn lên bằng đồ ăn xịn đúng là thơm ngon~”
Ăn xong, bà ta lại bắt tôi phải quỳ lạy, nhận con rùa mà bà ta nuôi bốn mươi năm làm mẹ nuôi.
Tôi ngoan ngoãn làm theo.
Chỉ là… bà ta không biết, nhận mẹ nuôi thì dễ, nhưng tiễn con nuôi đi thì khó đấy!
…

LÝ PHÁN PHÁN TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ TOẢ SÁNG
Ba mẹ ruột không cho tôi gọi họ là ba mẹ, chỉ được phép gọi là chú và dì.
Vậy mà sau này, khi tôi đỗ vào Thanh Hoa, họ lại đi khắp nơi khoe khoang:
“Đây là con gái tôi…”
Tôi mỉm cười phản bác:
“Chú dì à, con cái không thể nhận bừa được đâu.”
…

MỸ NHÂN TÂM KẾ: TRẢM LONG
GIỚI THIỆU:
Đêm trưởng tỷ khó sinh, Thái tử lại đang cùng nữ xuyên không ngắm sao trên mái nhà.
Trưởng tỷ là chính thê của Thái tử, cũng là thanh mai trúc mã của hắn. Thế nhưng kể từ khi Thái tử mang về một nữ tử xuyên không, hắn liền lạnh nhạt với trưởng tỷ, bỏ mặc không ngó ngàng đến nữa.
Sau khi trưởng tỷ qua đời, để lại một hài nhi đáng thương.
Một tháng sau, ta được gả vào Đông cung, trở thành trắc phi.
Nữ xuyên không tới cửa khiêu khích:
“Điện hạ hứa với ta đời này kiếp này chỉ có một đôi. Dù ngươi có gả vào Đông cung, cũng không giành được tình yêu của điện hạ. Ta khác các ngươi – những nữ tử cổ đại ngu muội.”
Ta khẽ cười, mím môi không đáp.
E rằng nàng không biết, nữ nhi thế gia từ nhỏ đã tinh thông tâm kế.
Trưởng tỷ thất bại, bởi nàng có tình.
Còn ta thì không giống vậy—
Ta đến là để trảm long!

THIÊN KIM THẬT BỊ VỨT BỎ
Tôi chưa bao giờ nghĩ, chuyện ôm nhầm con lại xảy ra trên chính người mình.
Khi ba mẹ ruột dắt theo cô gái kia tìm đến thì tôi đang xách gậy, ngồi trong hẻm hút t/h/u/ố/c với một đám lưu manh.
Bọn họ ch/ec lặng.
Tất cả theo bản năng đứng ra che chắn cho người con gái có dáng vẻ yếu ớt, hiền lành, ngoan ngoãn kia.
…

A Tú
Ta là một tiểu cung nữ không chút tiếng tăm trong cung, không quyền không thế, mặc người bắt nạt, niềm hy vọng duy nhất là đến tuổi được xuất cung.
Trớ trêu thay, trong cung của Quý phi bị mất đồ, cuối cùng lại đổ tội lên đầu ta.
Trượng côn cứ thế quất xuống người ta, cuối cùng ta bị ném ra khỏi cửa cung trong tình trạng m á u me đầm đìa.
Khi tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, ta đưa tay níu lấy tia hy vọng sống đi ngang qua:
"Cầu xin công công... rủ lòng thương nô tỳ."
Sau này, người đã đưa ta trở thành người phụ nữ tôn quý nhất của vương triều.
Trong tẩm điện, người ôm ta từ phía sau:
"Nương nương muốn gì cũng đã có được rồi, vậy thứ mà nô tài muốn, nương nương có phải cũng nên cho rồi không?"
---
1.
Khi cung của Quý phi bị mất một cây trâm ngọc, tất cả hạ nhân trong cung đều bị gọi đến để tra hỏi.
Ta bị người khác chỉ điểm là đã vào cung Quý phi quét dọn vào giờ Ngọ, nhưng ta chưa từng bước vào tẩm điện của người, thậm chí còn không biết cây trâm ngọc người đánh mất có hình dạng ra sao.
Nhưng người quyền quý muốn định tội ai, thậm chí chẳng cần đến lý do chính đáng.
Quý phi với đôi môi tô son đỏ thẫm chỉ rũ mắt nhìn gương mặt ta một lát, rồi khẽ cười khẩy một tiếng:
"Trông cũng chẳng phải là một nô tài có tâm tư trong sạch gì."
Vị ma ma bên cạnh Quý phi liền nói đỡ cho chủ tử, liếc xéo ta một cái rồi nghiêm giọng hỏi ta giấu thứ trộm được ở đâu rồi.
Ta vội quỳ xuống cầu xin, miệng nói:
"Cầu xin nương nương minh giám, nô tỳ không hề trộm đồ."
"Ngươi không trộm, chẳng lẽ nương nương lại vu oan cho ngươi chắc?"
"Nô tỳ không dám."
Thân phận thấp hèn, ngay cả biện minh cũng là một cái tội.
Khi Quý phi nương nương muốn định tội ta, đầu ta dập mạnh xuống đất để cầu xin người khai ân.

Thâp Niên 70 Tôi Và Anh Ta Sống Chết Không Gặp Nhau
Trọng sinh quay lại năm 1978, tôi quyết định làm ba việc.
Việc thứ nhất, chủ động nộp đơn xin đi hỗ trợ xây dựng Đại Tây Bắc.
Việc thứ hai, sẽ không còn ngốc nghếch hầu hạ cô em nuôi đang mang thai của chồng – Mạc Hiểu Nhã.
Việc thứ ba, ly hôn với Cố Dục Quân, từ nay mỗi người một ngả, vĩnh viễn không gặp lại.
Phát hiện tôi thay đổi bất thường, không ầm ĩ, cũng chẳng để tâm đến việc anh ta bênh vực Mạc Hiểu Nhã.
Cố Dục Quân còn tưởng rằng sau khi bị anh ta nhốt kỷ luật, tôi đã học ngoan.
Cho đến khi anh ta đi làm nhiệm vụ bị thương phải nằm viện cần người chăm sóc, tìm đến tôi thì bị tôi vô tình từ chối.
Lúc này Cố Dục Quân mới nhận ra mọi chuyện đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của anh ta.
Tôi đã quyết định, đời này sẽ không cần anh ta nữa!

DƯỠNG HỒN BÌNH
Trong lúc thân mật, tôi vô tình cào rách hình xăm trên lưng bạn trai.
Anh ta đột nhiên nổi trận lôi đình.
Tôi tủi thân vô cùng, vậy nên tôi bèn vào một phòng livestream tâm sự tình cảm để kể lại chuyện này.
Mọi người trong đó đều thay tôi bất bình, họ còn nghi ngờ bạn trai đã thay lòng.
Chỉ có chủ phòng livestream là nghiêm túc hỏi:
“Bạn trai em… cái hình xăm trên lưng ấy… có phải là một cái bình không?”
…

Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên
Mật Nương dung mạo ngọt ngào, nhưng số phận lại bi ai.
Một trận lũ lụt cuốn trôi cả quê nhà, cũng khiến nàng tan cửa nát nhà.
Nàng bị dòng người tị nạn vây quanh, vô tri vô giác chạy nạn đến tận quan ngoại.
Nàng cứ ngỡ cả đời này sẽ thành một cô hồn chốn tha hương, không ai đoái hoài, không ai xót thương, bệnh chết rồi sẽ bị một tấm chiếu cuốn đi ném cho sói hoang ăn thịt.
Cho đến khi một thiếu niên du mục không giỏi ăn nói xuất hiện, hắn đã giúp nàng chữa lành cho con cừu non đang bệnh, còn tống cổ lũ du côn định bắt nạt nàng.
Bên dưới ráng chiều, nàng bỗng nhận ra thân hình của thiếu niên kiệm lời này vô cùng cao lớn, cùng khuôn mặt bầm tím của hắn đã làm lay động trái tim vốn đã nguội lạnh với mọi thứ của nàng.
Góc nhìn của nam chính:
Ba Hổ là người cực kỳ sợ phiền phức, để tránh những mối quan hệ gia đình rắc rối, trước khi trưởng thành hắn đã tách ra sống riêng cùng nô bộc và đàn gia súc của mình. Đối với chuyện thành gia lập thất, hắn lại càng thận trọng hơn.
Một ngày, khi đang chăn thả gia súc, hắn gặp một chiếc xe bò chở người tị nạn, một cô nương trầm tĩnh đang dắt theo một con chó đã thu hút sự chú ý của hắn. Một người một chó, người thì chết lặng, chó thì cảnh giác. Hắn chợt cảm thấy trái tim mình loạn nhịp, trời thương xót, cuối cùng cũng để hắn gặp được người cùng tính tình.
Nhưng Ba Hổ không ngờ rằng mình lại nhìn nhầm. Con chó lại là một kẻ thích lo chuyện bao đồng, còn người cũng không phải là kẻ ưa tĩnh lặng.
Thế nhưng, lần nhìn nhầm này lại là vận may lớn nhất trong cuộc đời hắn.
Nội dung chính: Ẩm thực, ngọt ngào, cuộc sống hàng ngày
Tóm tắt một câu: Những ngày tháng tự tại chăn nuôi, nuôi ong
Ý nghĩa: Hết khổ sẽ đến sướng

Người Cha Khiếm Thính
Từ nhỏ tôi đã không có mẹ, chỉ có bố.
Bố tôi là người bị điếc một bên tai.
Tôi là đứa trẻ mà ông vớt được từ dưới sông lên.
Dân làng khuyên ông: “Đứa con hoang nhặt về nuôi không bao giờ nên người đâu.”
Nhưng bố chưa từng bỏ rơi tôi, cho đến khi ông lâm bệnh nặng, cô nhỏ lại muốn bỏ ra ba vạn tệ để “cưới” tôi về làm vợ cho đứa con trai ngốc của bà...