Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Sinh Sinh Bất Tức
Sinh Sinh Bất Tức
Khi ta xuyên không tới đây, câu chuyện đã gần đi đến hồi kết. Thiên hạ đã thái bình, tân đế đăng cơ.
Người con gái đã cùng hắn sẻ chia gian khổ, không rời không bỏ lại bị ban một chén rượu đ/ộc.
Còn ta, lại là đích nữ của vương gia, danh môn vọng tộc, là Hoàng hậu sắp được hắn nghênh cưới.
Ta nhìn người con gái đang uống rượu đ/ộc và hỏi: “Nàng có biết vì sao ta đến không?”
Nàng cười lạnh một tiếng, mồ hôi đầm đìa: “Sợ ta chưa chet?”
“Không phải.” Ta lấy từ trong tay áo ra một viên thuốc, nhét vào miệng nàng: “Là sợ nàng chet.”

CỘT THU LÔI CỦA TIÊN GIỚI
Ta là cột thu lôi duy nhất trong giới tu tiên.
Các sư huynh đệ độ kiếp ai dùng rồi cũng khen.
Nhưng ta lại vì không giúp tiểu sư muội độ kiếp chống sét mà bị đưa lên đài xét xử.
Mặc dù ta đã nhấn mạnh nhiều lần, tiểu sư muội mới Trúc Cơ thì chỉ có thể coi là bị điện giật thôi.
Sau khi nhìn rõ bản chất mê gái của bọn họ, ta quyết đoán gia nhập tiên môn ở ngọn núi kế bên.
"Chưởng môn, có cần cột thu lôi không? Loại có thể dẫn dòng điện sang tiên môn kế bên ấy."

Sốc! Đại ca Alpha Đông Bắc sau lưng lại là cún con ngây thơ
Sốc! Đại ca Alpha Đông Bắc sau lưng lại là cún con ngây thơ
Tôi là chú chim hoàng yến beta được Alpha đại ca nuôi dưỡng.
Sau khi mang thai, tôi thức tỉnh dị năng đọc được suy nghĩ.
Biết tôi có thai, vẻ ngoài đại ca vẫn lạnh lùng:
“Ồ.”
Nhưng trong lòng thì:
“Á đù má ơi, tôi sắp làm bố rồi hả?! Vợ ơi em cứ ngồi đó, đừng nhúc nhích nha! Anh đi hầm cho em hai cái móng giò bự chảng đây!”
Tôi: … Chuyện đâu rồi cái vẻ lạnh lùng vô tình của anh?
Bộ anh là người Đông Bắc à?

Từ trợ lý đến“bạn gái” bất đắc dĩ
Đi gặp khách hàng lớn cùng sếp, ai ngờ vừa ngồi vào bàn ăn thì phát hiện đó chính là ba tôi.
Ba thấy tôi đang bận làm việc, không tiện quấy rầy.
Chỉ là, cứ hễ nhìn thấy món nào tôi thích ăn, ông lại thuận tay gắp cho tôi.
Cơm nước xong xuôi, vốn dĩ sếp định lái xe đưa tôi về.
Kết quả, tôi chẳng hay biết gì, đã tự nhiên khoác tay ba mình:
“Chúng ta cùng về nhà thôi ạ.”
Ba tôi mỉm cười híp mắt:
“Được.”
Còn ở đằng kia, sếp đang chuẩn bị mở cửa xe:
“……?”
Về đến nhà, tôi mới phát hiện điện thoại rung đến 99+ tin nhắn chưa đọc, tất cả đều là từ sếp.
【Thịnh Minh Nguyệt, em điên rồi à?!】
【Em chỉ là đi làm thuê thôi, chưa tới lượt em phải hy sinh thân mình! Nếu có thì cũng phải là anh!】
【Tên ông già đó mắt còn gian gian, vừa nhìn đã thấy không phải loại tử tế, em đừng để bị lừa!】
【Quay đầu lại vẫn còn kịp!】
Phía sau, chắc sếp hết cách rồi:
【Em muốn đi đường tắt, anh có thể hiểu. Nhưng em bám ông ta chứ không bám anh à?】
【Đúng là bây giờ ông già đó tiền nhiều hơn anh, nhưng anh cũng không kém cạnh gì đâu.】
【Anh còn trẻ, khỏe mạnh, thể lực sung mãn.】
【Điểm nào thua kém một lão già sáu mươi lăm tuổi chứ?】
【Tin anh đi, ông ta chắc chắn không thỏa mãn nổi em đâu.】
Tôi: “……”
Lần đầu tiên thấy sếp của tôi nói nhiều đến mức này.

Thần Cứu Rỗi
Trong buổi họp lớp, Giang Nghiên đưa điện thoại cho tôi, chỉ nói trong đó có thứ mà tôi nên xem.
Tôi không mấy để ý, liền mở ra ngay.
Khi ngẩng mắt nhìn lên, lập tức đập vào mắt tôi là bài đăng trên vòng bạn bè của Lâm Hỉ cách đây hai phút.
[Cuối cùng tôi vẫn không thể cưới được người mà mình muốn cưới nhất.]
Dưới dòng chữ ấy còn kèm theo một tấm ảnh giấy chứng nhận kết hôn.
Tôi như bị ma xui quỷ khiến mà mở điện thoại của mình ra, nhưng lại chỉ thấy trạng thái “nửa năm có thể xem” của Lâm Hỉ.
Khoảnh khắc đó, tim tôi chợt lạnh lẽo, niềm vui vừa mới nhận giấy chứng nhận kết hôn hôm nay bỗng chốc tan biến.
Vô vàn tủi thân và chua xót dâng trào trong lòng, tôi nhìn căn phòng ồn ào náo nhiệt, vậy mà ngay cả khóc òa lên cũng không làm được.

Tôi có một cuộc hẹn với một con ma
Tôi là một kẻ nghèo rớt mồng tơi.
Muốn thuê một căn nhà rẻ nhất.
Người môi giới vừa phun nước bọt vừa giới thiệu cho tôi:
“Căn hộ được giảm 10%, nhà đi cầu thang bộ giảm 20%, nhà cũ kỹ giảm 50%, nhà có người chết giảm 70%, mà chết thảm thì chỉ còn 10%.”
Tôi gật đầu liên hồi, vội vàng hỏi:
“Có căn hộ cầu thang bộ cũ kỹ mà chủ nhà chết thảm không?”
Tôi đã thành công dọn về nhà mới, tiền thuê một tháng ba ngàn đồng.
Số tiền này là do môi giới bù cho tôi.
Đêm đầu tiên dọn vào.
Vòi nước trong nhà vệ sinh tự nhiên chảy ào ào.
Đèn trong phòng ngủ lúc sáng lúc tối chập chờn.
Tôi không chịu nổi nữa, đứng dậy quát vào bóng dáng mờ mờ ám ám kia:
“Điện sinh hoạt một đồng hai một số.”
“Nước sinh hoạt năm đồng rưỡi một khối.”
“Tiền này mày trả cho tao à?”

Não Tình Yêu Ở Bên Thái Tử Gia
Khi đang làm việc ở sân bay, bạch nguyệt quang của Thái tử gia Kinh Thành ném đi chiếc nhẫn kim cương cầu hôn:
“Loại đầu óc chỉ nghĩ đến yêu đương nào lại bỏ học để kết hôn chứ? Buồn cười thật.”
Đúng lúc đó, điện thoại tôi bật ra tin nhắn:
【Em trai mắc nợ cờ bạc, mẹ đã xé hồ sơ của mày rồi.】
【Đừng đi học nữa, ông chủ 58 tuổi trong làng để mắt đến mày rồi.】
Giây tiếp theo, tôi nhặt lấy chiếc nhẫn kim cương, lau đi lau lại nơi vạt áo.
Ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt tôi sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào Thái tử gia:
“Ờm… tôi là loại não yêu đương, anh có thể hẹn hò với tôi không?”

Tướng Quân Vừa Tranh Vừa Cướp
Tướng Quân Vừa Tranh Vừa Cướp
Đến năm thứ 5 ta đặt chân vào kinh thành, tiểu thanh mai của Giang Vẫn Chấp lại giận dỗi.
Chỉ một câu “sợ hãi” của nàng ta, Giang Vẫn Chấp liền lần nữa hoãn hôn kỳ:
“Ôn Tri Vi, nàng xưa nay hiểu chuyện.”
“Chi Chi tính tình nhút nhát, thân thể suy nhược, đợi ta đưa nàng ấy đến trang viên suối nóng điều dưỡng xong, chúng ta sẽ thành thân.”
Ta đáp “được”.
Bởi lẽ, ta chỉ là kẻ thế thân.
Đại ca hắn, vị tướng quân khải hoàn, tức giận quở trách:
“Giang Vẫn Chấp, ngươi coi hôn ước là trò đùa ư?”
“Một thám hoa lang đọc sách thánh hiền mà ngay cả hai chữ ‘liêm sỉ’ cũng chẳng hiểu rõ!”
Hắn lại thản nhiên:
“Đại ca, Ôn Tri Vi xưa nay thích đệ, không gả cho đệ thì còn gả cho ai?”
“Huống hồ, sính lễ đã chuẩn bị đủ cả, đợi ta từ trang viên trở về, chúng ta sẽ thành thân.”
Một tháng sau, Giang Vẫn Chấp rốt cuộc cũng trở lại từ trang viên.
Ngày hắn nhập thành, khắp phố phường giăng đỏ lụa điều, còn ta và đại ca hắn, đang bái đường thành thân.

Học Viện Yêu Quái: Nhiệm Vụ Của Bắt Yêu Sư
Tôi là một bắt yêu sư, vậy mà ngoài ý muốn lại thi đỗ vào Học viện Yêu quái.
Đúng là chuột sa chĩnh gạo rồi còn gì!
Ngày đầu tiên đi học, tôi liền tiện tay bắt hết mấy con yêu quái nhìn thấy.
Hiệu trưởng vừa biết chuyện đã tức giận đến run rẩy:
“Cô là đến học hay đến nhập hàng thế hả?!”
Tôi cười hì hì:
“Xin lỗi, quen tay nghề nghiệp rồi.”
Hiệu trưởng gào lên:
“Thả học sinh của ta ra ngay lập tức!”
Tôi mở túi Càn Khôn, “vèo” một cái, mấy chục con yêu quái chen chúc ùa ra, lập tức chật kín cả phòng học.
Chúng đồng loạt trừng mắt nhìn tôi, rồi quay sang kêu oan với hiệu trưởng:
“Hiệu trưởng, ngài phải làm chủ cho chúng tôi!”
“Cô ta chẳng nói chẳng rằng đã nhốt chúng tôi vào túi, rõ ràng bọn tôi chẳng hề làm điều gì xấu cả!”
Phó hiệu trưởng cũng ghé tai thì thầm:
“Trong trường xuất hiện một kẻ bắt yêu, học sinh đều sợ hãi. Hơn nữa cô ta còn vô cớ bắt bọn nhỏ, nếu để yên chắc chắn không ổn. Hay là… đuổi cô ta đi thôi?”
“Đúng! Đuổi học! Học viện Yêu quái chúng ta không chấp nhận bắt yêu sư!”
Một đám học sinh yêu quái phẫn nộ, đồng thanh đòi tôi thôi học.
Hiệu trưởng mồ hôi ròng ròng, đối diện với ánh mắt tôi đầy ý cười, ông càng không thốt nên lời.
Cuối cùng chỉ phất tay:
“Chuyện này ta sẽ tự có sắp xếp. Tất cả mau về lớp đi, đừng lắm miệng nữa!”
Lũ tiểu yêu còn hung hăng trừng mắt một cái, rồi rầm rập kéo nhau đi.
Tôi chỉ nhếch môi cười, hoàn toàn chẳng để ý tới ánh nhìn thù địch kia.
Dù sao… bọn chúng cũng không thể đuổi tôi được.

Mẹ và con gái
Kể từ khi em trai ra đời, tôi thường xuyên bị lạc.
Cha dượng bỏ rơi tôi ở công viên trò chơi, bên bờ biển, trước cổng chợ, trên những con đường đông người qua lại…
Sáu lần trước, tôi đều gặp dữ hóa lành.
Về đến nhà, thái độ lạnh nhạt của mẹ khiến tôi lạnh lòng.
Lần thứ bảy bị lạc, tôi gặp một dì tốt bụng: “Bé con, có muốn làm con gái của dì không?”
Tôi gật đầu: “Dạ, được ạ.”
Cha dượng và mẹ vui vẻ giao tôi cho dì nuôi dưỡng.
Họ không biết, tôi là tiểu phúc tinh trong nhà, mất tôi rồi, nhà này sẽ gặp đại họa.